Chương trước
Chương sau

Thôn Tinh chằm chằm vào Lôi Sí Tinh Giác Thú cảm thán một tiếng, thấy vẻ mặt ngưng trọng của Nhạc Vũ thì bình thản giải thích:
- Ngươi cũng chớ để nó hù sợ. Bản sự của cha mẹ hài tử này quả thật không tệ, bất quá trước khi phi thăng cũng chỉ là huyết mạch cao giai mà thôi. Trước kia từng là chủ nhân Thanh Châu, tung hoành Thần Châu, thanh thế vượt qua ba người của Thanh Châu hiện giờ. Chỉ là vạn năm trước đã bị tổ sư của ngươi cưỡng ép ly khai khỏi thế giới này, từ đó thế lực Thanh Châu mới dần dần suy yếu. Ở thế giới này bọn họ đã không làm gì được tổ sư của ngươi, ở trong tiên giới Hồng Hoang lại càng không thể. Cho dù ngươi có một ngày phi thăng cũng không cần sợ hãi.
Nhạc Vũ hơi ngớ ra, biết Thôn Tinh sợ là đã hiểu lầm nên mới nói để hắn khỏi lo lắng câu nói của Loan Thiên. Hắn quả thật là lo lắng nhưng cũng không phải cho bản thân mà là cho Quảng Lăng tông.
Sáu ngàn năm trước, Mặc Quan Lan dùng lực lượng một người uy áp đương đại, khiến cho Tịnh Hải tông ẩn ước trở thành đệ nhất tông môn đương thời. Nhưng sau khi bị cưỡng ép phi thăng thì tông môn của hắn gặp nguy cơ tứ phía, mấy ngàn năm sau còn gặp kiếp nạn diệt môn. Nội tình của Quảng Lăng hiện giờ cũng không khác bao nhiêu.
Cho dù thực lực bản thân sau này có cường thịnh thế nào thì cũng chỉ có thể chiếu cố tông môn trước khi phi thăng mà thôi.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ bất giác nhíu mày. Những năm này tuy hắn đánh hạ cho tông môn một địa bàn lớn nhưng về phương diện đào tạo đệ tử thì ngoại trừ đoạt được một ít công quyết lẫn linh trận thì cũng chưa có gì.
Điều này có quan hệ với thời gian tu hành quá ngắn của hắn, mỗi ngày đều phải lăn lộn giãy dụa để chống lại kiếp số.
- Đã đến lúc thu nhận đệ tử, lưu lại truyền thừa ở thế giới này hay chưa?
Thoáng chút thất thần rồi Nhạc Vũ lập tức tỉnh táo. Chỉ thấy Thôn Tinh nhìn về bên này lộ vẻ phức tạp:
- Thiên phú hài tử này thật khiến người khác phải ghen tỵ. Bất quá đi theo ngươi lại là phúc khí của nó, Loan Thiên cũng coi như thông minh.
Nhạc Vũ nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy hỏa diễm dưới chân của Lôi Sí Tinh Giác Thú đã gần đến trình độ thực chất, hắn liền phất tay thu hồi vào trong Biểu Lí Càn Khôn Đồ.
Sau đó hắn quay sang hỏi:
- Tổ sư đại nhân sớm đã là tìm đến nơi này sao vẫn không hiện thân. Cũng không biết chỉ vì chuyện của Lôi Sí Tinh Giác Thú hay có chuyện khác?
- Không thể gạt được ngươi!
Thôn Tinh mỉm cười điểm ra một chút hắc quang trên đầu ngón tay hướng về Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ vốn là khó hiểu, đến khi trông thấy sắc mặt Thôn Tinh bỗng nhiên có chút vặn vẹo dường như đang nỗ lực áp chế cái gì đó thì chợt hiểu. Hồn thức của hắn tiến vào thăm dò vào trong điểm đen thì cũng không bị cắn nuốt mà từng chút tiến vào hạch tâm.
Trong khoảnh khắc có một ý niệm vô cùng cường liệt muốn thôn phệ vạn vật truyền sâu vào thần hồn của hắn.
Nhạc Vũ cả kinh, vội vàng thu hồi thần niệm sau đó nhìn vào thanh niên áo đen đối diện. Thôn Tinh thấy thế cắn mạnh môi rồi thu hồi điểm đen, bình thản nói:
- Đây cũng là nguyên nhân ta dừng lại ở thế giới này! Huyết mạch trước kia của ta quả thật đề thuần quá nhanh. Nếu bàn về giai vị kỳ thật đủ để xếp vào siêu giai. Bất quá ngươi cũng biết là ta thiếu hụt thức ăn. Sau khi xảo hợp cơ duyên tiến giai vào vạn năm trước thì tùy thời có thể mất đi lý trí. Chủ nhân tuy có thiên tư tuyệt thế nhưng đã vượt qua cực hạn nên bị bài xích khỏi thế giới này, vì thế chỉ an bài qua loa cho ta rồ phi thăng mà đi.
Nhạc Vũ im lặng không nói, cũng hiểu được ý đồ đến đây của Thôn Tinh. Hắn nhìn về dưới cổ của Thôn Tinh, chuỗi vòng cổ ở đó theo như hắn thấy không khác lắm với Tỏa Long cô.
Bất đồng duy nhất chính là Tỏa Long cô được luyện chế để rèn luyện pháp lực người đeo nó. Còn vòng cổ mà Thôn Tinh đang đeo chẳng những áp chế huyết mạch mà còn triệt để ngăn chặn khả năng tiến thêm một bước.
Đây chính là một trong những thủ đoạn mà Quảng Lăng tán nhân lưu lại để trợ giúp Thôn Tinh.
Trách không được vào cuộc chiến ngày đó ở Quảng Lăng sơn, khẩu khí Thôn Tinh trước lúc đến Thanh Châu cũng tràn đầy tự tin.
Một khi cởi bỏ chuỗi vòng cổ này, Thôn Tinh thi triển ra nguyên vẹn đại thôn diệt thuật thì ba người Thanh Châu cũng không phải là địch thủ của hắn, chỉ là phương pháp này sẽ chịu phong hiểm mất đi lý trí.
- Với suy tính của chủ nhân thì sau ba vạn năm hồn niệm của ta đã có thể tạm thời áp chế bản năng, tiến thêm một bước phi thăng Hồng Hoang giới. Hoặc là trong bản tông sẽ có một đệ tử có đại khí vận, đại trí tuệ cũng có thể giúp ta giải quyết việc này. Bất quá chỉ trong vạn năm đã có hai ngoại lệ.
Nói đến chỗ này, Thôn Tinh lại nhìn lướt qua Nhạc Vũ:
- Đó chính là ngươi cùng Mặc Quan Lan. Theo như ta thấy Mặc Quan Lan thực không kém hơn chủ nhân, cũng hứa hẹn thay ta giải quyết việc này, tiếc là cuối cùng lại phải cưỡng ép phi thăng.
Nhạc Vũ ngươi càng hơn hắn một bậc. Ngắn ngủi trong hai mươi năm đã có thể là đối thủ của Loan Thiên, ngoại trừ Nguyên Trí linh quả thì cũng không có khả năng. Bất quá nếu đã có thể tu luyện được Quảng Lăng tuyệt kiếm của chủ nhân thì chủ yếu vẫn là dựa vào ngươi, Nguyên Trí linh quả cũng chỉ là trợ giúp.
Nhạc Vũ nhíu mày, cẩn thận nhớ lại tình hình lúc thăm dò vào trong điểm đen. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Không chỉ là ý niệm, còn có tất cả ảo diệu của đại thôn diệt thuật. Ngay sau đó hắn chợt động, nếu có thời gian tìm hiểu thấu triệt thuật này thì hắn có thể phục hồi Hỗn Độn quyết của Khổng Dật chân nhân, đây cũng chính là bí thuật vô thượng có thể thôn phệ.
- Thì ra là thế, Đại thôn diệt thuật quả thật tinh diệu vô phương. Chỉ là đáng tiếc, thiếu khuyết bộ phận trọng yếu nhất. Chuyện này đối với Thôn Tinh hay những người khác là khó khăn nhưng đối với mình chỉ là tiện tay mà thôi.
Nhạc Vũ hơi suy ngẫm, sau một khắc liền lấy ra một đoàn tinh khí Ngũ Hành từ Tu Di Giới, sau đó ngưng luyện thành một điểm trong lòng bàn tay.
Thôn Tinh đầu tiên khó hiểu, ngay sau đó nhìn thấy đoàn tinh khí Ngũ Hành tuần hoàn không ngớt trong tay Nhạc Vũ, bên trong còn có một linh trận phù văn yếu ớt đang dần hình thành thì lộ vẻ ngưng trọng. Qua mấy thời thần thì linh trận bên trong đã hoàn toàn hình thành, phát ra một vầng quang trạch ngũ sắc.
Trong mắt Thôn Tinh lúc này không kìm được vẻ khát vọng.
Nhạc Vũ mỉm cười, đem ngũ sắc quang hoa trong lòng bàn tay bắn qua, sau đó khẽ lắc đầu nói:
- Trong lúc nhất thời ta cũng không có cách nào giải quyết bản năng thôn phệ này, chỉ có thể làm cho ngài một hạt giống mà thôi. Ngày sau đến cùng như thế nào, còn cần xem chính ngài. Không biết tổ sư có thỏa mãn phương pháp này?
Thôn Tinh cũng không trả lời, há miệng nuốt vào đoàn ngũ sắc quang hoa vào trong bụng, nhắm mắt thăm dò một hồi lâu thì hai má ửng hồng, cố kìm chế hưng phấn nói:
- Quả nhiên là người mà Thiên Đạo ghen ghét, xem ra ta đã đi đúng đường! Phương pháp này tuy không phải là áp chế bản năng của ta nhưng lại cho ta cơ hội đúc lại căn cơ của đại thôn diệt thuật. Tuy chưa cách nào phi thăng đi Hồng Hoang giới, bất quá chỉ cần ba ngàn năm thì ta sẽ triệt để giải quyết bản năng thôn phệ. Sau ngày hôm nay, ta thiếu nợ ngươi một phần nhân quả .
Nhạc Vũ hơi nhíu mày, hắn trợ giúp Thôn Tinh giải quyết hậu quả của Đại thôn diệt thuật vốn là muốn hoàn trả lần Thôn Tinh viện thủ hào hiệp ở Thanh Châu lần trước.
Bất quá vừa định lên tiếng thì Thôn Tinh lại phẩy tay:
- Ta biết ý của ngươi, tóm lại chớ nhiều lời! Có khả năng ngươi không coi vào đâu nhưng đối với ta mà nói chính là mấu chốt thành đạo. Ân sâu như vậy há lại có thể không hoàn lai?
Nói đến đây, ánh mắt hắn sáng lên nhìn sang, Nhạc Vũ do dự một lát rồi đành cười khổ mặc định việc này.
Thôn Tinh thấy thế bất giác cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Kỳ thật còn có một chuyện. Ta nghe Nông Dịch Sơn nói sau khi ngươi trở về từ Thanh Châu thì thương tâm gần chết, thậm chí thiếu chút nữa dao động đạo tâm, không biết có việc này?
Nhạc Vũ biến sắc, lại nhớ tới Đoan Mộc Hàn, đau đớn trào lên trong ngực.
- Việc này nguyên do là ngươi, đã tính ra sát kiếp nhưng vẫn không triệt để dứt bỏ. Nhưng ngươi đã chuẩn bị đường lui rồi thì cũng thoải mái đi.
Nói đến chỗ này, Thôn Tinh dừng lại một lúc rồi trong mắt ánh lên lệ khí, nhìn phía Nhạc Vũ:
- Chuyện lần này ngươi cũng nên thấu triệt! Chủ nhân từng nói tất cả kiếp số trên thế gian chỉ có thể nghênh đón mà không thể tránh! Cái gọi là sát kiếp liên hoàn, vĩnh viễn không dừng lại, không chết không ngớt. Ngươi tránh được một hai lần chứ không có khả năng tránh đi vĩnh viễn. Chỉ có dũng mãnh tinh tiến, trảm phá hết thảy, nhảy ra ngoài thiên địa mới có thể tránh khỏi kiếp số.
Nhạc Vũ chớp mắt, lĩnh hội ý của Thôn Tinh, lại nhớ tới lời của Quảng Lăng tán nhân trong Lôi Vân cốc.
- Từ lực chứng đạo, thành tựu Hỗn Nguyên Vô Cực Thái Thượng đại đạo sao? Cái này lại nói dễ vậy sao? Bất quá mình tu đạo thì sao phải trốn chạy?
Nhạc Vũ nắm chặt song quyền, đã có chút cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Quảng Lăng tán nhân ngày đó, tuy đã sáng chế tứ kiếm nghịch thiên nhưng vẫn không thể thoát khỏi khống chế của thiên ý.
Thôn Tinh im lặng một hồi để cho Nhạc Vũ lâm vào suy nghĩ sâu xa, đến khi thấy ánh mắt hắn khôi phục linh động thì mới nói tiếp:
- Ta cũng đã nghe nói qua chuyện nữ hài tử kia. Mất đi trí nhớ hai đời quả thật có chút phiền toái, bất quá cũng không phải không có cách khôi phục.
Nhạc Vũ cười ảm đạm, sợ là Thôn Tinh cũng không biết, trí nhớ của Đoan Mộc Hàn chính là do tự tay hắn tiêu trừ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.