Chương trước
Chương sau

Ngay khi quang châm ngũ sắc vừa nổ ra, dẫn dắt lên quang mang mạnh mẽ, không gian thiên địa quanh người Nhạc Vũ liền hoàn toàn yên tĩnh lại.
Xa ngoài ngàn dặm, ở trên bầu trời Vạn Tiên Đảo, hiện rõ một vẻ yên tĩnh quỷ dị, sau đó là tiếng hô hấp thật sâu.
Trong truyền thuyết Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm có lực xuyên thấu đệ nhất thời hồng hoang, hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt. Chẳng qua mượn lực lượng pháp bảo thi triển ra tầng mười hai, oai lực một kích đủ thắng cả hai vị Tán Tiên cùng ra tay. Dù là Linh Tiên chân chính chỉ sợ cũng không chống nổi!
Đâu chỉ là không chống nổi, nếu bị đánh ngay chính diện, cho dù có là Linh Tiên nếu không có được tiên bảo thượng phẩm chống đỡ, thật sự đừng ôm hi vọng gặp may mắn. Cũng may là hắn chỉ nhờ vào pháp bảo, hơn nữa trên thế gian này ngoại trừ Tây Phương Giáo nhất mạch có thể thôi diễn ra một phần, vẫn chưa có người nào chân chính tu luyện ra được Khổng Tước thần thông kia, chỉ cần đem pháp bảo kia đánh nát…
Đánh nát được pháp bảo thì thế nào? Đại thần thông vừa rồi của Nhạc Vũ, các ngươi không phải không tận mắt nhìn thấy. Băng hỏa hợp nhất, tựa hồ chính là Băng Diễm Tuyệt Quang của Tử Vân đạo nhân xưng hùng năm xưa. So sánh với Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm chỉ kém hơn một chút mà thôi. Xem ra tiểu tử này đúng thật đã nhận được truyền thừa đạo thống của Tử Vân đạo nhân! Còn có Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp, đại thần thông thổ hệ này, lại được hắn sử dụng ra tới uy năng mạnh mẽ như vậy, không ngờ vẫn còn đủ sức lực thi triển nhiều loại thần thông công pháp. Pháp lực của hắn chỉ sợ đã đạt tới mười hai vạn thạch! Có thể ngăn cản được tam kiếp Tán Tiên. Cho dù là ta và ngươi cũng xê xích không xa!
Bản thân ta chỉ lưu ý hắn làm sao có thể đem Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp tu luyện được tới tầng thứ tám chỉ trong vòng mười ngày? Trong tay người này nhất định phải có được trọng bảo thổ hệ có thể phụ trợ tu hành! Nhưng vì sao chỉ luyện tới tầng thứ tám là dừng, không tiến thêm một bước, ở ngay trong Vạn Tiên Đảo của chúng ta độ thiên kiếp Đại Thừa? Dã tâm của người này chỉ sợ lớn tới mức chúng ta khó có thể tưởng tượng được!
Đại thần thông thổ hệ có thêm Băng Diễm Tuyệt Quang, liên quan tới băng hỏa hai hệ, Thái Thanh Huyền Môn có Vô Tướng Kiếm Quyết cùng Ngọc Thanh Môn Phân Quang Thác Ảnh Kiếm cũng cần có canh kim khí. Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm cũng cần được ngũ hành đầy đủ, duy trì cân bằng. Kỳ quái kỳ quái, trước kia ta từng nghe nói qua người này còn tu hành môn thần thông Thanh Đế Trường Sinh Quyết? Vì sao lần này còn chưa thấy hắn sử dụng.
Thần thông kia tuy mạnh mẽ, nhưng muốn sử dụng cũng cần pháp lực kinh người. Hắn chỉ đạt Nguyên Anh cảnh giới, vì sao hiểu được thiên đạo? Chẳng lẽ hắn là tu sĩ Đại Thừa chuyển thế hay sao?
Những lời nói nhảm nên nói ít cho thỏa đáng! Hôm nay chúng ta cứ để hắn rời đi như vậy sao?
Nếu không phải thế nào? Hôm nay bốn ngàn đệ tử Li Trần Tông, mười sáu Nguyên Anh, năm tu sĩ Đại Thừa cộng thêm hai Tán Tiên bị hắn trở tay liền tiêu diệt hơn phân nửa, thậm chí cả hai vị lão hữu giờ phút này cũng bị trọng thương bại lui. Đừng nói tới Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm sắc bén vô song, chỉ sợ chúng ta cũng phải hi sinh vài món trọng bảo để đối kháng. Giờ phút này ai biết trong tay của hắn có còn lá bài tẩy khác nữa hay không? Uy năng của mười Chân Hình Phù vừa rồi ta và ngươi cũng đã được tận mắt chứng kiến.
Chúng ta có thể bàng quan, nhưng không thể nhúng tay. Nếu thật sự chọc giận Thôn Tinh, chỉ sợ chúng ta không còn ngày tố hình nào nữa, ngàn năm thiên kiếp cũng sẽ đáng lo. Chuyện của Nhạc Vũ chúng ta đã đuối lý, nhưng vẫn còn cơ hội xoay chuyển lại!
Yêu nghiệt! Hắc hắc, thật không ngờ bao ngàn năm sau lại xuất hiện thêm một yêu nghiệt! Chẳng thể trách! Lần này đúng là bị Li Trần Tông hại thảm! Cuộc chiến hôm nay sẽ làm khiếp sợ thiên hạ tu sĩ, chỉ sợ mọi người đều sẽ cười huynh đệ chúng ta có mắt không tròng, làm ra chuyện ngu xuẩn bực này!
Ai có thể nghĩ ra tên tiểu tử này lại có được thủ đoạn như thế! Li Trần Tông bố trí sát cục, ngay cả ta cũng khó thể chạy thoát. Nhưng cũng vì nể tình bọn hắn, Mạc chân nhân cùng chúng ta tương giao mấy ngàn năm, thật sự khó thể khước từ. Không ngờ lần này để hắn sống sót, hơn nữa còn cứng rắn xoay chuyển càn khôn! Như vậy Li Trần Tông chỉ sợ diệt vong không xa. Trước có Quảng Lăng Tán Nhân vô địch ngàn năm, sau có Nhạc Vũ ngang trời xuất thế, Quảng Lăng Tông thực sự đã hoàn toàn chấn hưng!
Ngay cả nữ tử bên cạnh hắn cũng thật bất phàm. Chuyển sát vi cương, lực lượng trăm vạn thạch, không biết lại là thần thông gì? Có chút giống Huyền Sát Luyện Thi, bản thân nàng lại là người sống, thật sự khó hiểu! Còn có Đằng Xà mười ba cấp, chính xác là hậu chiêu vô tận.
Chuyện này tạm gác lại trước khoan hãy nói! Nếu chúng ta còn tiếp tục ở đây nhìn, tính mạng Thương Vọng xem như không còn nửa phần sinh cơ.
Lời này vừa thốt ra, không gian nhất thời trở nên yên tĩnh. Một lúc sau một thanh âm già nua truyền ra tiếng thở dài nặng nề:
Vị đứng sau lưng Thương Vọng, cùng chúng ta có chút giao tình. Không còn cách nào khác chỉ đành kéo theo da mặt đi cầu người mà thôi. Không thể tận mắt chứng kiến tên kia cứ như vậy bị giết chết.
Trên mặt biển, số lượng nước biển nặng mấy chục vạn thạch bị Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp rút lên không trung lúc này đang ầm ầm rơi xuống. Ngàn dặm không gian, sóng lớn dâng trào.
Nhạc Vũ đem hồn niệm truyền ra ngoài hàng rào không gian, phát hiện hai tu sĩ Đại Thừa không rõ lai lịch đã sớm biến mất vô ảnh vô tung. Hắn đành lắc nhẹ đầu, tay phải nhiếp tới, một ít giới chỉ trong phương viên mấy vạn trượng bị hắn nhìn chằm chằm nãy giờ đều bị mạnh mẽ hút nhiếp vào trong tay hắn.
Giới chỉ của những tu sĩ Linh Hư Kim Đan hắn cũng lười mở xem, trực tiếp thu hồi chờ sau khi trở về sẽ "bán" lại cho tông môn.
Về phần hai tu sĩ Đại Thừa vừa bị hắn giết chết, giới chỉ của người đầu tiên kể cả Nguyên Anh đều đã được cứu đi.
Nhưng giới chỉ của Thính Vân Tông Huyền Như đạo nhân đã bị hắn cầm về trong tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đầu tiên là chín thanh phi kiếm màu đen đã triền đấu bất phân thắng bại với Thập Ngự Phục Ma kiếm trận của Chiến Tuyết, tên gọi là Cửu Diệu Tru Tiên Kiếm đều là pháp bảo cấp bậc nhất phẩm.
Trong lòng Nhạc Vũ thầm than một tiếng, những đại tông môn đứng đầu đúng là nội tình thật dày, sau đó đem phi kiếm thu hồi. Vật này vô dụng đối với hắn, ngày sau chỉ cần gia nhập vào trong Vạn Kiếm đại trận, có thể làm đại trận càng thêm uy lực mạnh mẽ.
Sau đó kiểm tra bên trong giới chỉ, đợi khi hồn niệm của Nhạc Vũ quét qua, ánh mắt hắn chợt phát sáng, bốn tòa bia đá thu nhỏ lại cỡ bàn tay bị hắn cầm trong tay quan sát.
Tứ Tượng Tỏa Thần Bi! Mười tiên phù đổi lại vật này xem như đáng giá.
Cơ hồ không chút do dự, Nhạc Vũ đem bia đá đánh vào bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ, phân ra bốn phương.
Hắn tu luyện Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông, nguyên từ lực của trận đồ có thể bị hắn thôi phát ra uy năng lớn nhất. Hôm nay điểm yếu lớn nhất của hắn chính là hàng rào không gian vẫn chưa đủ mạnh. Có được bốn Tứ Tượng Tỏa Thần Bi, thật sự như hổ thêm cánh. Đừng nói là tu sĩ Đại Thừa, cho dù là cửu kiếp Tán Tiên, chỉ cần uy năng kiếm trận đầy đủ, cũng có thể nắm được trong tay!
Bên trong giới chỉ còn có mấy chục ức linh thạch, hai kiện nhất phẩm trọng bảo, quả nhiên dị thường sung túc.
Nhạc Vũ cũng không tâm trí xem xét cẩn thận, chỉ thu hết vào trong tay áo, sau đó nhìn vào Thương Vọng đang bị vây khốn bên trong tử kim huyền hỏa võng.
Hắn thầm nghĩ bảo vật thượng cổ này chỉ cần bảo dưỡng thích đáng, chất lượng xem như có thể thắng được pháp bảo của thời hiện tại một bậc.
Tử kim kia cũng không cần nói tới, huyền hỏa chu ti luyện chế chừng vài vạn năm, pháp bảo tương tự như vậy dù luyện chế cũng không khả năng có được sức bền bỉ đến như vậy, bị nhất phẩm huyền binh liên tục chém phá vẫn hoàn toàn vô sự.
Vẻ mặt Thương Vọng đã hoàn toàn biến thành trắng bệch. Hắn tựa hồ đã biết bản thân mình dù làm thế nào cũng không còn tia sinh cơ, tuy ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn nhưng không hề thốt ra lời cầu xin thương xót.
Thần tình Nhạc Vũ lạnh nhạt, lấy Thiên Mộc kiếm trên búi tóc chiêu vào trong tay, Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí trong cơ thể giờ phút này toàn bộ chuyển thành Thanh Đế Trường Sinh chân khí, điên cuồng truyền vào bên trong Thiên Mộc Kiếm. Quang mang màu xanh biết liên tục phun ra nuốt vào, đồng thời còn có lôi quang quấn quanh trên thân kiếm chớp lóe không ngừng.
Nhưng vào ngay lúc này, hàn mang trong mắt Chiến Tuyết chợt lóe lên, lắc mình ngăn cản ngay trước mặt Nhạc Vũ.
Theo một trận linh lực ba động như có như không, hai lão giả hiện ra thân hình cách ngoài mười dặm. Khi Thương Vọng vừa nhìn thấy họ, trong mắt lộ ra vẻ mừng như điên.
Người đi đầu chính là một lão giả tóc xanh, nhìn thấy vẻ phòng bị cảnh giác của Chiến Tuyết, nhất thời cười khổ nói:
Lão phu danh hiệu là Bách Linh Tán Nhân, nói vậy tiểu đạo hữu đã được nghe nói. Vị bên cạnh chính là sư đệ của ta tên Vân Linh. Lần này tới thật sự không có ác ý! Người kia chính là đồ đệ của lão hữu ta. Lần này mạo phạm Nhạc đạo hữu, thật sự tội đáng chết vạn lần. Có thể bán cho lão phu chút mặt mũi hay không? Ta xem Nhạc đạo hữu muốn giết hắn đơn giản chỉ vì Khiên Ky Dẫn…
Lời còn chưa dứt, mấy người chỉ thấy Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, pháp quyết vừa ra, thu lại tử kim huyền hỏa võng.
Còn đang cảm thấy mừng rỡ, không ngờ Vô Hình Hàn Phách Kiếm đồng loạt chém xuống, quang bích quanh người Thương Vọng do đạo pháp hình thành cùng tiểu thuẫn bao quanh nhất thời nát bấy.
Ngay sau đó, trong tay Nhạc Vũ nắm lấy Thiên Mộc Kiếm đột nhiên chém ra, Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí mênh mông cuồn cuộn trong nháy mắt liền đem mặt gương đồng đánh bay, dư kình kiếm quang quét tới, chém xuống đỉnh đầu Thương Vọng, tiếp theo đem Nguyên Anh của người này kể cả Khiên Ky Dẫn tất cả đều chấn thành thịt vụn!
Bách Linh Tán Nhân thấy thế ánh mắt co rụt lại, Vân Linh Tán Nhân hai tay nắm chặc, trên mặt lóe lên thanh khí, cuối cùng lại kềm chế trở xuống, không ra tay cứu giúp.
Đợi đến khi thu hồi toàn bộ vật dụng do Thương Vọng lưu lại, thần tình Nhạc Vũ lạnh nhạt nhìn hai lão giả nói:
Kính xin nhị vị cho biết sư phụ của Thương Vọng là người phương nào?
Bách Linh nhất thời ngây người, ánh mắt Nhạc Vũ sắc bén như đao, còn có ý tứ như muốn hưng sư vấn tội. Lúc này Bách Linh làm sao dám đem tên của trưởng bối Thương Vọng nói ra khỏi miệng?
Tam kiếp Tán Tiên đối với tu sĩ bình thường mà nói có lẽ cao xa không thể chạm tới, nhưng đối với tên thanh niên trước mắt mà nói, thậm chí không cần vượt qua Đại Thừa lôi kiếp vẫn có thể đối kháng.
Thấy hai người trầm mặc không đáp, Nhạc Vũ cau mày, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, chợt phẩy tay áo nói:
Bắc Hải Tàng Trân Các từ hôm nay thối lui khỏi Bắc Hoang đi! Ngày sau các ngươi tốt nhất tự giải quyết cho tốt, chớ đi sai bước lần nữa!
Nói dứt lời, Nhạc Vũ mang theo Chiến Tuyết cùng Đằng Huyền không chút quyến luyến phá không rời đi.
Trong lòng Bách Linh Tán Nhân chợt giật nảy, sau đó thở dài, thi lễ nói:
- Chuyện hôm nay Bắc Hải tán tu chúng ta chắc chắn sẽ cho Quảng Lăng Tông một lời công đạo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.