Chương trước
Chương sau

Lần nữa lấy ra Càn Khôn Dịch Bàn, Nhạc Vũ bắt đầu chuyên tâm thôi diễn, sau đó dần dần lộ ra dáng vẻ mất kiên nhẫn.
Thiên cơ hiện tại đã hoàn toàn rối loạn, dù là người như hắn, cho tới bây giờ nếu không phải rơi vào cảnh giác kỳ lạ cũng không còn cách nào tiếp tục suy đoán hung cát. Dĩ nhiên bên trong cũng không phải nguyên nhân sát kiếp tương khởi. Được gọi là bí cảnh, chính là những tu sĩ tiên đạo có khả năng mở ra không gian, kiến lập động phủ bên ngoài thế giới hồng hoang. Thuật bói toán của đạo gia, tuy thật thần kỳ nhưng nếu truy cứu căn bản cũng giống như đề số học kiếp trước của hắn. Vô luận đi tới hiện tại, cũng phải biết được chút xu hướng mới có khả năng suy tính ra được kết quả.
Mà chút ít thế giới bên ngoài hồng hoang cũng thật khó tìm được. Mặc dù biết nhưng thật khó xác định được phương vị cụ thể. Vì vậy loại chỗ ở này thường thường sẽ có danh xưng "mật cảnh" hoặc "bí cảnh".
Nguyên do là vì tu sĩ Đông Thắng đại lục đối với những thứ này hiểu biết cũng rất ít, có thể nói hoàn toàn không hiểu, tự nhiên không cách nào tiến hành suy tính.
Hiện tại Nhạc Vũ đang ở trong thế giới mảnh nhỏ thuộc hồng hoang, cũng không thể tính ra được không gian riêng tư do tiên nhân mở ra. Vì vậy Quy Khư Cung bí cảnh nhất định thuộc về một vị thượng cổ đại tiên không thể nghi ngờ.
Hắn không biết những đại lục khác tình hình như thế nào, nhưng tại Đông Thắng đại lục mật cảnh tương tự như Quy Khư Cung cũng chỉ mới phát hiện hai nơi mà thôi.
Cơ hồ mỗi một mật cảnh xuất hiện, cũng sẽ làm một đại tông môn đứng đầu quật khởi. Gần đây nhất chính là Thính Vân Tông.
Truyền thuyết môn phái này có một mật cảnh tên là Lang Yên linh địa. Chính là được xây dựng phỏng chế theo tam thập tam thiên, bên ngoài một ngày thì bên trong linh địa cũng là hai ngày. Hơn nữa linh lực dư thừa, vượt xa thần mộ. Chỉ tiếc nơi này dù Thính Vân Tông có được đã mấy ngàn năm nhưng cho tới nay vẫn không thể hoàn toàn khống chế.
Mỗi lần muốn ra vào Lang Yên linh địa nhân số cũng đều có hạn, mười năm cũng chỉ ra vào được năm người. Kể từ ngàn năm trước sau khi nơi đây bị bại lộ, liền bị các đại tông môn áp bách, quyền lợi ra vào tiên cảnh liền do thiên hạ thập đại tông môn cùng nhau chia cắt. Nếu không phải như thế, thanh thế Thính Vân Tông hôm nay chỉ sợ hơn xa Kỳ Hoàng Tông năm xưa!
Băng Nguyệt Tông tìm được Quy Khư Cung mật cảnh, Nhạc Vũ đã quan sát được bên trong trí nhớ của Hư Nhược Nguyệt. Chính là động phủ của một thượng cổ Đại Thanh Huyền Tiên, Băng Nguyệt Tông đã hai lần phái người vào trong thăm dò, nhưng hiện tại cũng chỉ bị giới hạn ở vùng đất ngoài cùng mà thôi.
Mặc dù chỉ là bên ngoài, nhưng thu hoạch của Băng Nguyệt Tông cũng làm thực lực của họ đề cao hai ba cấp độ.
Vô luận là Huyền Minh Thần Quang cũng tốt, Băng Phách Thần Quang cũng vậy, thậm chí Hư Nhược Nguyệt luyện tập thần thông Thiên Nhân Liệt Hồn Phân Thân Pháp cùng Tiểu Thiên Lôi Ngục đều đạt được từ bên trong Quy Khư Cung bí cảnh.
Trước mắt tuy nói Nhạc Vũ không cần những ngoại vật này, nhưng dù sao hắn vẫn có vài phần động tâm.
Bên trong Quy Khư Cung, ngoại trừ Thiên Nhân Liệt Hồn Phân Thân Pháp cùng quan tài thủy tinh và chiếc đèn, có lẽ còn có thứ khác có thể trợ giúp hắn cô đọng thân ngoại hóa thân, chỉ vì điều này cũng đã làm Nhạc Vũ vô cùng tò mò.
Bất quá bình thường nếu có đại kỳ ngộ cùng sẽ nương theo đại hung hiểm.
Tử Vân tiên phủ hẳn do Tử Vân đạo nhân trước khi chứng được tiên vị Thái Ất Chân Tiên kiến tạo. Nếu bàn về kích thước cùng linh trận phòng ngự, đến tột cùng vẫn kém hơn Quy Khư Cung không chỉ một tầng cấp. Với tu vi giờ phút này của hắn, ở bên trong mật cảnh càng thêm nửa bước khó đi.
Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ liền muốn bỏ qua ý niệm chạy tới Quy Khư Cung trong đầu. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn liền nghĩ tới vừa rồi mình thu hoạch được mười mấy ức linh thạch, hiện tại cũng đã tiêu hao cho Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù.
Trong thoáng chốc Nhạc Vũ chợt cảm thấy đau lòng xót dạ, trong lòng cực kỳ khổ sở, cơ hồ nổi lên ý nghĩ muốn lập tức đi giết người đoạt bảo trong lòng.
Nguyên lai chỉ là chút linh thạch mà thôi, hắn cũng không cần quá mức toan tính. Nhưng hôm nay hắn còn phải bồi dưỡng cho mấy người Nhiễm Lực, còn có bản thân hắn cùng Chiến Tuyết, còn cần dùng linh thạch hấp dẫn kiếp lôi để rèn luyện thần hồn.
Ngoài ra còn phải luyện chế thân ngoại hóa thân, linh lực cần thiết chính là cái động không đáy. Mỗi một cỗ hóa thân phải tiêu hao tương đương hai tòa Cửu Diệu Đô La Khảm Li đại trận của Quảng Lăng Tông! Linh thạch bên trong hoàng hôn giới cũng không thiếu thốn, nhưng vấn đề là ở bên thế giới kia hắn lại không có đủ nhân thủ.
Chiến Tuyết thành tựu Vu Thần cấp ba còn chưa tới hai năm. Vu thuật có thể ban thưởng còn không kịp để hồi phục lại. Trước mắt trong số những tín đồ, cho dù là những vu tế có thâm niên cao nhất, cũng chỉ có rất ít người đột phá được cấp bảy của Ngưng Dịch tu sĩ, tất nhiên không thể nào giúp hắn đi thu thập linh thạch.
Cũng được! Hôm nay đi vào Quy Khư Cung mật cảnh xem thử một chút, nếu có được cơ duyên, hoặc là có thể lấy được chút ít bảo vật đem ra ngoài đổi lấy linh thạch.
Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết và Hư Nhược Nguyệt liền biến mất tại chỗ. Sau đó liên tục xuyên qua không gian hàng rào vài lần, xuất hiện bên dưới một ngọn băng sơn khổng lồ.
Nhạc Vũ ngự không phi hành, không bao lâu đã đi tới một sơn cốc. Hai bên nơi này vách núi cao gần mười mấy vạn trượng, xuyên thẳng trong mây. Đi xuống bên dưới là một vết rách khổng lồ nhìn không thấy đáy.
Vô số cuồng phong lạnh giá từ bên dưới tràn lên, sắc bén như đao. Nhạc Vũ thử thăm dò xuất ra một đạo kiếm khí, kết quả chỉ bay xuống được ba ngàn trượng liền bị những trận cuồng phong hoàn toàn xoắn vỡ.
Địa phương thật lợi hại, chỉ sợ dù là những tu sĩ Linh Hư cảnh đến đây cũng phải chết ngay lập tức!
Nhạc Vũ âm thầm chắt lưỡi, sức gió mạnh mẽ như vậy đã tương đương một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, còn chứa lực lượng cực hàn, tu vi không tới cảnh giới Nguyên Anh ở nơi này cơ hồ là vùng đất chết.
Theo tin tức Trâu Liên đưa qua, cuồng phong nơi này ước chừng mỗi một tháng sẽ ngừng lại hai mươi bốn canh giờ. Khi đó cho dù là tu sĩ Trúc Cơ nếu có được bảo vật chống đỡ hàn lực cũng có thể ra vào nơi này thật tự nhiên.
Nhưng Nhạc Vũ cũng không có được lòng kiên nhẫn chờ đợi nơi này, hắn tế ra Thông Thiên Long Kích Ấn, dùng nguyên từ lực vững vàng bảo vệ Hư Nhược Nguyệt, sau đó bay xuống phía dưới.
Hư Nhược Nguyệt cũng không hề cảm kích, ngược lại còn cảm thấy tức giận. Nàng biết với thần thông của Nhạc Vũ, đại khái sau khi chế trụ được nàng có thể đem nàng bỏ vào bên trong tu di không gian, căn bản không cần làm như thế. Cách làm của hắn thật ra là vì muốn mượn số mệnh của nàng hộ thân, hiện tại nàng đã bị hắn xem như một đạo hộ thân phù.
Xâm nhập xuống ba vạn trượng, cuối cùng dần dần nhìn thấy đáy liệt cốc. Kế tiếp là một cửa động khổng lồ, Nhạc Vũ xông vào bên trong, liền nhìn thấy bốn phương đều thông suốt, còn có vô số nhánh rẽ. Cũng may nơi này Trâu Liên cũng đưa ra bản đồ thật cặn kẽ, hắn đã chứng thật trong trí nhớ của Hư Nhược Nguyệt.
Nhạc Vũ đi quanh mười mấy vòng, đi tới một ngã rẽ sâu thẳm. Sau đó ngay đường hầm hai mươi thước nơi sâu nhất, rõ ràng nhìn một giếng nhỏ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng trong giếng không phải là nước, mà là một xoáy nước khổng lồ. Vô số linh lực hỗn loạn bên trong, tuy dùng thủy hàn làm chủ, nhưng những bên trong ngũ hành cũng chiếm cứ tỷ lệ nhất định, xoay tròn không ngừng.
Nhưng cuồng phong nơi này càng thêm dữ dội, ngay cả Nhạc Vũ cũng bất đắc dĩ thúc giục Vạn Mộc Phong Thần Bích mới được bình yên vô sự.
Cửa động tiến vào Quy Khư Cung bí cảnh nằm ngay nơi này!
Nhạc Vũ vừa nhìn thấy tình hình như vậy liền biết được mình đã tìm đúng cửa vào. Sau đó trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn về phía Hư Nhược Nguyệt nói:
Thật không biết nơi này Băng Nguyệt Tông các ngươi làm sao mà tìm được!
Hư Nhược Nguyệt hừ lạnh một tiếng, hang động nơi này là nơi tu tập công pháp hàn hệ của Băng Nguyệt Tông, thiên nhiên đã có một loại băng phách kết tinh tinh thuần, toàn bộ đều do băng hệ linh lực ngưng tụ mà thành. Sau khi hấp thu, tu hành có thể làm ít nhưng công to, chẳng qua sản lượng cực ít. Xưa nay Băng Nguyệt Tông đưa đệ tử thâm nhập vào nơi đây sau đó mỗi người đều tự đi tìm cơ duyên của chính mình, nhưng không ai dám xâm nhập.
Vào lúc ấy cơ duyên xảo hợp, nàng bị lạc phương hướng trong một ngã rẽ, trong lúc vô tình đi vào nơi này, vì thế mới phát hiện ra lối vào Quy Khư Cung.
Chẳng qua những điều này nàng cũng không nguyện nói với Nhạc Vũ, chỉ thản nhiên nói:
Cửa vào nơi này là tổ sư ta tự mình xem xét qua. Nói là mỗi năm năm thời gian lối đi mới mở ra một lần, hơn nữa còn phải xem tư chất phúc duyên như thế nào. Trừ ta cùng hai vị sư tỷ, những người khác đều không có duyên vào trong. Ngay cả Băng Liên tổ sư cũng bị buộc phải lui về. Hôm nay còn cách thời gian mở ra lối đi khoảng nửa năm, ta xem ngươi đừng uổng phí công phu, sớm quay về là tốt nhất.
Nhạc Vũ cười lạnh, cũng không trả lời nàng, đem Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực truyền vào hai mắt, sau đó bắt đầu ngắm nhìn chung quanh, chỉ trong chốc lát đã hiểu được lời của Hư Nhược Nguyệt là sự thật, nơi này vẫn đang bị vây trong trạng thái kín mít.
Nhưng sở dĩ hắn đến đây sớm tất nhiên đã có dựa dẫm. Quan sát một lúc, hắn ghi nhớ được tình hình bên trong giếng, liền lấy ra Càn Khôn Dịch Bàn bắt đầu cẩn thận thôi diễn.
Nơi này là lúc hàn cương cực thịnh, mặc dù có được nguyên từ lực của Thông Thiên Long Kích Ấn hộ thân, nhưng Hư Nhược Nguyệt vẫn có chút không chịu được, chỉ hai canh giờ đã bị đông lạnh xanh tím cả môi, sắc mặt trắng bệch.
Chiến Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, mặc dù nàng không thích thái độ ác liệt của Hư Nhược Nguyệt đối với Nhạc Vũ, nhưng vẫn xuất ra một đoàn Chiến Ma chân khí bảo vệ cho nàng.
Nhạc Vũ vừa tĩnh tọa thôi diễn cũng kéo dài mất một ngày đêm, yên lặng suốt mười mấy canh giờ, hắn chợt cười lớn vươn người đứng dậy, sau đó lập tức dùng pháp lực mang theo hai nữ nhân tiến vào bên trong giết.
Bên dưới nước xoáy nơi này cũng là một nơi trực tiếp xuyên qua hư không vô tận, liên tiếp tới một lối đi thời không vào mật cảnh. Bất quá giờ phút này chưa tới thời gian mở ra, vì thế hung hiểm vô cùng. Ngay khi vừa đi vào, Nhạc Vũ liền trông thấy phía trước hiện lên vô số Hàn Anh Tinh Sa ẩn đầy bên trong.
Vật này chính là thổ hệ linh bảo, kiêm cả hàn lực. Chỉ cần một viên sức nặng đã tương đương với một ngọn núi nhỏ.
Nếu có thể tìm được mười mấy viên sau đó đem tế luyện, trời sinh đã có thể đứng vào hàng ngũ trọng bảo đứng đầu, cũng là món bảo vật hiếm có.
Bất quá giờ phút này Nhạc Vũ không có chút hứng khởi, hắn nhìn thấy Hàn Anh Tinh Sa hỗn tạp một cỗ cuồng phong, ở trong thông đạo hỗn loạn va chạm tứ tán. Lực đạo va chạm làm nơi này đều là tiếng nổ ầm vang, khí thế kinh người, đừng nói là thu thập, muốn giữ được mạng sống cũng đã vô cùng khó khăn.
Ngay trong lúc này, Nhạc Vũ lập tức đem Hư Nhược Nguyệt chắn ngay trước mặt mình và Chiến Tuyết, tiếp theo xông vào.
Quả nhiên Hàn Anh Tinh Sa giống như bị một bàn tay trong minh minh thao túng, rõ ràng xông thẳng đến nhưng cuối cùng lại tách ra hai bên. Chân chính đánh thẳng tới chỉ có vài viên mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.