Chương trước
Chương sau

Đó là một thanh kiếm hình dáng như một con thần long, ngày đó lấy được bên trong Tử Vân tiên phủ so với bây giờ có chút ít khác nhau. Vật kia chẳng qua là điêu khắc thần long, nhưng giờ phút này phảng phất như vừa sống lại, tản ra cỗ khí tức bén nhọn làm người muốn tránh né. Khí thế thật lớn, vượt hẳn Tử Điện kiếm ngày đó của Hư Nhược Nguyệt tới mấy chục mấy trăm lần.
Càng làm Nhạc Vũ để ý chính là áp bách của hồn thức từ vật này truyền ra, không hề kém Nông Dịch Sơn đang đứng bên cạnh nó. Trong chốc lát Nhạc Vũ đã nhớ ra một loại thần thông đạo gia thuộc về tu sĩ Nguyên Anh cảnh, con ngươi chợt co rụt lại, không tự chủ được bật thốt lên:
Đây là ký thác nguyên thần?
Chính là phương pháp này!
Nông Dịch Sơn không thèm để ý gật nhẹ đầu, sau đó vỗ nhè nhẹ lên Tử Cầu kiếm, cười nói:
Cũng may ngươi mang ra thanh kiếm này, bên trong phong ấn tinh hồn của Tịnh Cầu Long, ta mới có thể trong vòng một năm hoàn thành Ký Thác Nguyên Thần thuật, thần hồn bản thân không phải chịu tổn hại.
Trong lòng Nhạc Vũ thoải mái, nhớ tới ngày đó khi hắn phân tích thanh kiếm này, tuy đại đa số đều là vật chất mà hắn không cách nào hiểu thấu, nhưng đích xác cảm thấy được bên trong Tử Cầu kiếm có cỗ hồn lực tinh thuần tồn tại. Chẳng qua không cách nào đánh vỡ phong ấn bên trong, cũng không cách nào cắn nuốt. Nông Dịch Sơn nhờ vật này trong vòng một năm hoàn thành ký thác nguyên thần cũng không phải là không thể nào. Có được thanh kiếm này trong tay, có thể xem như có thêm một Nông Dịch Sơn đạt tới tám thành thực lực của bản thân hắn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Bất quá giờ phút này làm cho hắn giật mình không phải thanh kiếm ký thác nguyên thần, mà là bản thân của lão nhân trước mắt. Khác với lần trước lúc hắn rời khỏi Quảng Lăng sơn, khi đó mặc dù Nông Dịch Sơn rất mạnh nhưng lại có cảm giác suy bại yếu ớt, phảng phất như tùy thời sẽ hỏng mất.
Nhưng sau một năm gặp lại, trên người Nông Dịch Sơn chẳng những sinh cơ bừng bừng, hơn nữa hồn thức khí tức mạnh mẽ không thể nghi ngờ! Tựa hồ những nơi thiếu sót kia đã hoàn toàn được sửa đổi, thể hiện ra trạng huống hoàn mỹ nhất của một vị chưởng giáo Quảng Lăng Tông.
Có những biến hóa này, đã có thực lực đối kháng bốn gã tu sĩ Nguyên Anh của Phù Sơn Tông. Chẳng qua ngoại trừ bốn người kia, Phù Sơn Tông không phải là không còn bảo vật nào khác.
Thoáng trầm ngâm, Nhạc Vũ quyết định nên hỏi rõ ràng cho thỏa đáng. Đôi mắt hắn nhìn Nghiêm Hạo cùng ba người Thích Phụng Lễ, lại nhìn qua Nông Dịch Sơn:
Không biết chưởng giáo sư tổ dự định làm sao đối phó Huyền Dương Thái Cực Đồ của Tĩnh Hải Tông?
Nghe được câu hỏi cuối cùng này của hắn, thần sắc mấy người trong điện từ từ ngưng trọng lại, Nông Dịch Sơn như cười như không nhìn Nhạc Vũ:
Tiểu Vũ, chẳng lẽ ngươi cho rằng sư tổ đã khinh địch sao?
Chân mày Nhạc Vũ cau lại, nhưng ánh mắt không chút nào nhượng bộ, cho đến một lúc lâu sau Nông Dịch Sơn mới tán thưởng gật đầu:
Pháp bảo kia ta cũng từng suy nghĩ qua, đúng là uy lực bất phàm. Ta vốn dự định liên thủ với Tĩnh Hải Tông, nhưng thật không biết vì sao đã qua mấy tháng thời gian cũng không thấy họ phản ứng. Hiện tại cũng chỉ đành nhờ vào ngươi.
Để đệ tử tới ứng phó?
Nhạc Vũ nghe vậy liền cảm giác Nông Dịch Sơn đã phát điên. Tuy trên người hắn có Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn hộ thân, nhưng nếu Huyền Dương Thái Cực Đồ nằm trong tay tu sĩ Nguyên Anh chân chính, cũng như trong tay Liêm Lập, có thể phát huy ra được uy năng hoàn toàn khác hẳn. Tuy pháp bảo chuyên dùng áp người của hắn phẩm chất bất phàm, thậm chí uy lực có thể vượt xa cả tiên khí. Nhưng nếu nguyên từ lực của Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn không áp chế được người thì cũng trở nên vô dụng.
Bảo vật này thật sự quá lớn lại quá nặng, ngoại trừ Cửu Long Trầm Kim Đỉnh cùng Tiên Thiên Địa Tâm Tử Diễm bên trong Tử Vân tiên phủ ra, hắn thật sự nghĩ không ra lại có đồ vật gì có thể đem tinh luyện được nó. Cho dù Ngũ Sắc Thần Thạch cùng Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa cũng chỉ có thể hơi thoáng hòa tan một ít mà thôi.
Tự nhiên không phải dựa vào Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn của ngươi, mặc dù không biết ngươi dùng phương pháp gì cường hóa nó, nhưng so với Huyền Dương Thái Cực Đồ còn kém chút ít.
Nói tới đây, Nông Dịch Sơn lấy ra một chiếc quạt phát ra ngũ thải quang hoa mãnh liệt đã co rút lại như một móng tay, sau đó cong ngón tay búng ra, bắn về phía Nhạc Vũ, liền cười nói:
Vật này phối hợp với Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực của ngươi, hẳn vừa lúc có thể phá được hộ sơn đại trận của Phù Sơn Tông. Thậm chí Huyền Dương Thái Cực Đồ cũng có thể kiềm chế một chút. Cộng thêm Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn phá sẽ không khó. Như vậy tiểu Vũ ngươi còn cho rằng không cách nào công phá Phù Sơn Tông hay sao?
Chờ khi Nông Dịch Sơn dứt lời, vật kia cũng đã bay tới trước mặt Nhạc Vũ. Lúc này cây quạt đã khôi phục lại kích thước bình thường, quang mang sáng chói vượt hẳn thanh Tử Cầu kiếm.
Khổng Tước Phiến?
Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấthegioitruyen.com.
Nhạc Vũ nhìn vào cán quạt, đọc dòng chữ triện nho nhỏ. Hắn cảm giác thật kỳ quái, vật này cực kỳ quen thuộc đối với hắn, tựa hồ như là vật cực kỳ trọng yếu với hắn. Những lông đuôi trên quạt, tựa hồ cũng cùng loại với lông mao Khổng Tước của Sơ Tam.
Chần chờ chốc lát, Nhạc Vũ đưa tay cầm cán quạt, ngay sau đó vô cùng kinh ngạc, cảm xúc vui mừng không khỏi điên cuồng tràn vào trong lồng ngực hắn.
Giờ phút này hắn có thể xác định đây nhất định là siêu giai pháp bảo hơn hẳn cả Huyền Dương Thái Cực Đồ. Hơn nữa từ độ khó khăn khi phân tích mà xem, lông chim ngũ sắc trên quạt nhất định phải lấy từ lông đuôi trên người Long Huyết Khổng Tước cấp mười ba trở lên, mà đẳng cấp cụ thể hôm nay hắn cũng không thể dò ra.
Quan trọng nhất vật này có thể giúp cho đạo pháp, nhất là Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành âm Dương Diệt Tuyệt Thần Châm phát huy ra lớn nhất! Có thể vận dụng đến bao nhiêu, chính hắn cũng không thể phán đoán.
Long Tước Phiến về phương diện uy lực chỉ là kế tiếp, quan trọng là trong việc tu hành của hắn giúp ích lớn lao. Trước đây bởi vì Sơ Tam tiến hóa chậm chạp mà hắn luôn sầu lo, giờ phút này xem như được giải quyết dễ dàng. Có vật này, cho dù sau này Sơ Tam không còn tiến hóa, nhưng vấn đề về công pháp ngày sau, hắn cũng không cần tiếp tục phải u sầu.
Chẳng qua bên trong tông môn vì sao lại có được trọng bảo như Khổng Tước Phiến? Lại nói, ngay từ mấy năm trước Xương Băng Hồng từng nhắc qua một lần với hắn.
Mấy người Nghiêm Hạo đứng bên cạnh giờ phút này ánh mắt dây dưa không dứt, nhưng càng nhiều chính là tiếc nuối. Vật này cần phải có ngũ hành linh lực đầy đủ mới có thể sử dụng, tuyệt không tới phiên bọn hắn cầm tới. Nhớ tới chuyện này, trong mắt họ lại vô cùng quái dị. Lẽ ra người tu luyện ngũ hành, mặc dù dạng pháp bảo gì cũng có thể điều khiển, nhưng về uy năng hẳn là kém hơn nhiều mới đúng. Nhưng Nhạc Vũ lại khác hẳn, chẳng những bất kỳ pháp bảo đạo thuật nào đến trong tay hắn đều có thể phát huy ra được uy năng lớn nhất, ngay cả tốc độ tu hành cũng vượt xa bọn họ.
Lời của Nông Dịch Sơn dừng lại một thoáng, đợi đến khi Nhạc Vũ khôi phục lại tinh thần, mới tiếp tục giải thích:
Vật này chính do tổ sư tông môn trong lần đại điển tế tổ đã mạnh mẽ đả thông không gian để ban thưởng…
Lời của hắn còn chưa dứt, năm người trong điện cảm thấy thật kinh dị. Chân mày Nhạc Vũ nhảy lên, thầm nghĩ tổ sư tông môn chẳng lẽ chính là tổ sư khai sơn Quảng Lăng Tông. Danh hiệu Quảng Lăng Tán Nhân Ngọc Lăng Tiêu, đã phi thăng hồng hoang thế giới, cũng chính là vị tổ sư đang ở trên tiên giới hiện tại? Từ trong những vị trưởng lão tông môn trở lên, có thể xem là tổ sư, cũng chỉ có vị này rồi.
Y Nguyên Triết lại không đè nén được nỗi kinh ngạc trong lòng kinh hô:
Chẳng lẽ khai sơn tổ sư đã đáp lại?
Nông Dịch Sơn có chút mất hứng trợn mắt nhìn Y Nguyên Triết, gật đầu nói:
Đúng là như thế! Ngày đó khi tổ sư đả thông không gian, nhìn thấy Vũ nhi tham bái, lúc ấy ban thưởng xuống không ít bảo vật, còn tự tay viết một chữ "Vũ" đưa xuống.
Bốn người yên lặng, tựa hồ nhớ lại một màn quái dị phát sinh trong từ đường mấy năm trước, trong mắt như toát ra thần sắc suy nghĩ. Ngày đó đại điển tế tổ sư, mấy người cũng có mặt, tuy lần đầu tiên nghe nói, nhưng chuyện này không tới phiên bọn họ không tin.
Nông Dịch Sơn cũng không tiếp tục để ý tới bọn họ, khẽ lắc đầu nhìn qua:
Vũ nhi, vật này xác nhận rất có liên hệ với ngươi. Nhưng nó có chỗ dùng cực lớn đối với những tu sĩ Đại Thừa kỳ, ta vốn tính toán đợi tới khi ngươi có tu vi Nguyên Anh Phân Thần, có thể ký thác nguyên thần mới yên tâm giao cho ngươi. Lần này vì chuyện của Phù Sơn Tông đành phá lệ một lần, trước hết cho ngươi sử dụng bảo vật này một lần, đợi sau khi phá được Phù Sơn Tông sẽ thu hồi!
Giờ phút này Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong đầu ngây ngốc, càng không có tâm tư lắng nghe Nông Dịch Sơn nói chuyện. Hắn chỉ dùng hệ thống trí năng phụ trợ ghi ghép lại, mà trong lòng hắn hiện tại chỉ quanh quẩn lời của Nông Dịch Sơn kể về bí mật xảy ra ngay trong ngày đại điển tế tổ sư.
Cũng chỉ có như thế mới có lời giải thích hợp lý của dị trạng Thông U Định Minh Châu ngày hôm đó. Đoán chừng viên Định Minh Châu của hắn kiêm cả khả năng không gian, trước khi chưa có vết rách đã được Mặc Quan Lan nhận định là siêu phẩm bảo châu, lúc đó đã được khai sơn tổ sư Quảng Lăng Tông biến thành tọa tiêu không gian để đánh thông ban thưởng, vì thế mới xuất hiện cỗ lực lượng mạnh mẽ khóa chặt Thông U Định Minh Châu không buông.
Chẳng qua Quảng Lăng Tán Nhân vì sao lại đem Khổng Tước Phiến ban thưởng xuống? Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu bản thân mình tập luyện công pháp thần thông, chính là Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm?
Theo lời Nông Dịch Sơn vừa nhắc tới chữ "Vũ" kia, lại là ý gì? Đơn thuần chỉ tên của mình hay còn hàm nghĩa khác?
Trong nội tâm Nhạc Vũ âm thầm lau mồ hôi lạnh. Duy nhất có thể chứng nhận xác thực là vị khai sơn sư tổ đối với hắn tựa hồ không có gì ác ý, ngược lại còn cực kỳ duy trì. Hơn nữa đối với việc hắn tu luyện Ngũ Sắc Thần Quang tựa hồ cũng vui mừng nhìn thấy.
Nhưng những vị tu sĩ đã chứng nhận tiên đạo kia, thần thông đúng là vô cùng rộng lớn. Cho dù cách một thế giới cũng có thể hiểu rõ tình hình của hắn như lòng bàn tay. Thật sự làm người khác thấy kinh hãi. Nghe nói bên trong Đông Thắng đại lục cũng có tán tiên tồn tại, thật không biết sự thực như thế nào.
Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ lại nghe Nông Dịch Sơn mỉm cười nói:
Tuy Khổng Tước Phiến tạm thời không thể giao cho ngươi, nhưng Thập Ngự Phục Ma kiếm trận có thể để cho ngươi trông coi. Khi về ta sẽ để Phù Dung Phong cho ngươi nguyên bộ kiếm khí, vật này cộng thêm Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, lại có Ngũ Phương Môn, xem như chúng ta có thể yên tâm thật sự!
Nhạc Vũ kinh ngạc, hắn nguyên tưởng rằng vật này dù không giao cho Xương Băng Hồng sử dụng, cũng sẽ giao cho Phong Vân tinh thông trận đạo trông giữ, không ngờ hôm nay lại quyết định giao cho hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.