Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã qua sáu ngày đêm. Đêm khuya, tại hướng bắc Nhạc gia thành, trong khu rừng rậm hơn trăm dặm, Nhạc Vũ thẫn thờ nhìn vật thể khổng lồ có hình dáng to lớn tương tự đại thụ trong rừng rậm chung quanh. Nhìn lớp da Thập Sắc Tích vẫn mới tinh sau ba năm trôi qua, trong lòng Nhạc Vũ chợt thở dài, nhớ lại những năm tháng khổ sở cầu sinh trước kia. Nếu không phải trong cơ duyên xảo hợp nhận được Côn Bằng, như vậy hôm nay hắn đã phải chết dưới tay Hồng Hạo cùng Tiên Vu Bình cũng nói không chừng. Mặc dù may mắn còn sống, nhưng suốt ba năm thời gian chưa chắc có được thành tựu như hôm nay. Tâm thần hoảng hốt hồi lâu, Nhạc Vũ mới hồi phục lại. Giờ khắc này Đoan Mộc Hàn đang đi vòng quanh Côn Bằng, đợi đến khi tìm hiểu rõ ràng kết cấu của khôi lỗi, trong mắt mang theo vẻ khác thường. - Thì ra tiểu tử ngươi từ ba năm trước đã có thành tựu như thế trong cơ quan khôi lỗi thuật. Ban đầu Mạc sư thúc tổ cùng Thích sư thúc nếu hay biết được, nhất định sẽ tới tranh đồ đệ với ta. Có đôi khi thật muốn đem đầu của ngươi bổ ra xem một chút, bên trong rốt cục có những thứ gì. Khi nói tới đây, Đoan Mộc Hàn lại dùng ánh mắt làm người ta dựng đứng tóc gáy nhìn qua. - Tiểu Vũ, đồ vật trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông quả nhiên là do ngươi lấy đúng không? Trong lòng Nhạc Vũ khẽ kinh hãi, nhưng chỉ thoáng qua liền thản nhiên cười cười. Giấy không gói được lửa, chuyện biệt phủ Tĩnh Hải Tông sớm muộn cũng bị người phát hiện. Chẳng qua khác với trước kia chính là nếu ba năm trước tiết lộ bí mật, sẽ trêu chọc tới đại họa cho mình, nhưng hiện nay đồ vật của mình vẫn sẽ là của mình. Hắn cũng không trả lời, chỉ bắt đầu lo cải tạo Côn Bằng. Đoan Mộc Hàn liền nghĩ hắn đã thừa nhận, liền chăm chú nhìn vào giới chỉ của Nhạc Vũ. Nàng chợt phát hiện người làm sư phụ như mình chỉ sợ tài sản cũng không bằng một nửa của Nhạc Vũ. Nghĩ tới trong giới chỉ kia vô số đan dược, cùng dược liệu chất như núi, trong mắt nàng không khỏi nổi lên lục quang, ảo tưởng ngày sau lấy thân phận sư phụ vơ vét tài sản từ nơi Nhạc Vũ. Nhạc Vũ liên tục đánh ra mấy trăm hồn lực ấn quyết bên trong Hồn Thạch. Đợi đến khi hắn bắt đầu chuẩn bị tăng cường long cốt một phen, sắc mặt Nhạc Vũ khẽ biến. Hắn cảm giác được bên trong Hồn Thạch truyền ra ý niệm quyến luyến không muốn xa rời hắn. Viên Hồn Thạch này trong ba năm nay, chẳng lẽ đã sinh ra linh trí? Nhạc Vũ cơ hồ theo bản năng cân nhắc nguyên nhân. Cơ quan khôi lỗi chân chính sinh ra linh trí cũng thật khó thấy, cho dù là Quảng Lăng Tông cũng chỉ có mười khôi lỗi. Trong đó có hai linh trí tương đối cao, địa vị có thể so sánh với cao cấp thần thú. Dù là tu sĩ Nguyên Anh cảnh cũng có thể đánh cược được một lần. Hơn nữa trong đó tuyệt ít giống như Côn Bằng, chỉ sử dụng Hồn Thạch cấp thấp, hơn nữa ấn phù lại rất ít ỏi. Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ lấy ra một Hồn Thạch phẩm chất tương đối cao bên trong giới chỉ, sau đó lại đánh ra hơn sáu trăm hồn lực ấn quyết. Sau đó quả nhiên bên trong mơ hồ truyền ra ý niệm, chẳng qua ước chừng thiếu hụt thời gian tích lũy quan hệ, ý niệm kia không chút tình cảm, trống không như tờ giấy. Chẳng lẽ đây cũng là vì hệ thống trí năng phụ trợ của mình? Nhạc Vũ càng nghĩ càng có thể, có năng lực phân tích, khiến cho hắn có thể phân bố cùng sắp xếp ấn phù bên trong Hồn Thạch, làm vị trí bên trong càng thêm chặt chẽ chính xác, rất có thể đây chính là nguyên nhân có thể khiến cho Hồn Thạch sinh ra ý thức. Hắn cúi đầu suy ngẫm chốc lát, Nhạc Vũ liền dứt khoát đổi hai viên Hồn Thạch, đem Hồn Thạch có ý thức của Côn Bằng bỏ vào trong giới chỉ. Tuy nói có lẽ mấy trăm năm tới hắn cũng không có thời gian tiếp tục đi nghiên cứu Khôi Lỗi thuật. nhưng đợi đến khi hắn chân chính chứng đạo trường sinh, không còn lo âu, hắn cũng không ngại chuẩn bị cho Côn Bằng một thân thể cường đại hơn. Ban đầu hắn đặt tên cho cỗ khôi lỗi này là Côn Bằng, lại thêm chí hướng lúc đó, Nhạc Vũ vẫn còn nhớ kỹ. Sau đó hắn thăng cấp cải tạo toàn diện, một lần nữa khắc họa trận phù, lại thay đổi tài liệu của một ít bộ phận chưa hoàn mỹ. Tuy đã ba năm không nghiên cứu thuật này, nhưng Nhạc Vũ vẫn làm rất thuận tay, đặc biệt là thiết kế linh trận cùng họa phù, so với trước kia không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, cơ hồ chỉ phất tay liền thành công. Khi đã hoàn toàn hoàn thành, gương mặt xinh đẹp của Đoan Mộc Hàn liền lộ ra mấy phần ngưng trọng. Trong lúc mơ hồ, nàng đã cảm nhận được khí tức cường đại của cỗ khôi lỗi này. Nhạc Vũ chỉ dùng thời gian nửa ngày, đã khiến cho cỗ khôi lỗi cao hơn hai mươi trượng này có thể chân chính đối kháng với tu sĩ Linh Hư Thần Tịch cảnh. Bất quá trong lòng nàng cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Tuy khôi lỗi có nhiều vấn đề phức tạp, nhưng Nhạc Vũ trời sinh hồn lực cường đại, phương diện linh trận lại được Xương Băng Hồng chân truyền. Có được căn cơ này, vô luận là luyện khí hay khôi lỗi cũng sẽ không có kết quả kém. Hơn nữa tài liệu sử dụng làm long cốt cùng giáp xác vốn đã cực kỳ xa xỉ. - Có khôi lỗi này, có thể bảo hộ Nhạc gia thành bình an mấy trăm năm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Khắc họa phù văn xong xuôi, ánh mắt Nhạc Vũ phức tạp nhìn lại cỗ khôi lỗi đã không còn xưng tên là Côn Bằng, sau đó đặt tay lên Hồn Thạch truyền vào ý niệm của mình. Hắn vốn có ý nghĩ giao cho người có hồn lực xuất chúng trong tông môn điều khiển. Nhưng nếu Hồn Thạch đã sinh ra linh trí, hắn cũng cần phải lưu lại ý niệm. Để cỗ khôi lỗi có thể dựa theo ý niệm của hắn, bảo vệ Nhạc gia thành mấy trăm năm. Thật ra đây cũng như tự an ủi trong lòng, nếu Nhạc Vũ vẫn còn sống, như vậy tự nhiên Nhạc gia thành không gặp chuyện gì. Nhưng nếu hắn xảy ra chuyện, cho dù có khôi lỗi uy hiếp, cũng không ngăn trở được sự rình rập của những người khác. Khi một bước cuối cùng đã hoàn thành, Nhạc Vũ không chút nào dừng lại, hút cỗ khôi lỗi bay lên, chạy thẳng tới phương hướng Nhạc gia thành. Hắn đã ở lại nơi này nửa tháng, hẳn cũng đã đến lúc nên rời đi! Mà ở phía sau hắn, Đoan Mộc Hàn lại lạnh lùng hừ hừ, nàng ghét nhất chính là những thế gia như vậy, mấy ngày qua Nhạc Vũ lề mề làm lòng nàng thấy thật phiền. Hừng sáng hôm sau, cả mấy chục vạn người trong Nhạc gia thành đều ngạc nhiên nhìn thấy một cỗ cơ quan khôi lỗi khổng lồ đang sừng sững trong quảng trường Nhạc gia thành. Họ không biết được nguyên do đều cảm thấy âm thầm khiếp sợ, người biết được nội tình đều vô cùng mừng rỡ. Trên mặt Nhạc Duẫn Kiệt tràn đầy vẻ vui mừng. Có được cỗ khôi lỗi thủ hộ, như vậy Nhạc gia bọn họ không cần tiếp tục cố kỵ những con yêu thú cao cấp, lại càng không sợ bị những thành thị khác tấn công. Cho dù có tu sĩ khác, nếu tu vi chưa tới Linh Hư Thần Tịch cảnh giới cũng không dám tới chọc bọn họ. Nhưng vui mừng thì vui mừng, trên mặt Nhạc Duẫn Kiệt vẫn còn có chút âu sầu: - Tiểu Vũ, ngày sau ngươi thực sự không trở về Nhạc gia thành nữa sao? Nhạc Vũ nghe vậy nhìn hắn, đối với ý nghĩ của vị tộc trưởng này hắn hiểu rất rõ. Hắn khẽ thở dài nói: - Có thời gian còn có thể trở lại xem một chút, chẳng qua đoán chừng mấy chục năm sau cũng thật khó rút ra được thời gian. Nhưng ngày sau ta vẫn sẽ hết sức trông nom Nhạc gia. Hôm nay sở dĩ Nhạc Vũ mang theo mẫu thân rời đi, chẳng qua để tránh việc bị người khác uy hiếp mà thôi. Lời ta nói lúc trước, bá phụ thật không suy nghĩ lại sao? - Cũng không phải ta không động tâm, chẳng qua phụ thuộc vào Phượng Hà sơn mạch hơn phân nửa đều là những gia tộc của các loại thế lực, chúng ta tới đó e rằng không tốt lắm. Nhạc Duẫn Kiệt lắc đầu, sau đó lại nhướng mày hỏi thăm: - Thế cục thực sự hung hiểm như vậy? Phù Sơn Tông cùng Thái Huyền Tông sẽ động thủ đối với gia tộc chúng ta sao? Nghe câu trả lời của Nhạc Duẫn Kiệt, Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Lân cận Phượng Hà sơn mạch đích xác không bằng Bắc Mã Nguyên, thế lực đông đảo, cũng thật đáng lo ngại cho tương lai. - Mẫu thân theo ta rời đi, như vậy nơi này ta cũng không quá nhiều gánh nặng, người của Phù Sơn Tông cùng Thái Huyền Tông cũng phải hiểu được. Nếu thực sự bọn hắn muốn động tay, ta cũng sẽ không lưu tình đối với bọn họ! Những lời này nói ra vô cùng lãnh khốc, bất quá vô luận là Nhạc Duẫn Kiệt hay Nhạc Duẫn Văn đều không hề lộ vẻ khác thường. Họ biết được trong những tu sĩ cao cấp, trừ phi đại địch vẫn lạc, truyền thừa hoàn toàn đoạn tuyệt, nếu không rất ít có chuyện tiêu diệt những gia tộc thế gia. Mà Nhạc Vũ xử trí cũng thật sự lãnh khốc vô cùng. Thật sự không nghĩ ra, tiểu tử mang theo hi vọng của toàn tộc, sau ba năm trở về, không ngờ có thể đánh chết cả tu sĩ Kim Đan. Bọn họ vẫn cảm thấy có chút khó tin, ban đầu dù mong đợi cực cao đối với Nhạc Vũ, nhưng chưa từng ngờ tới thành tựu của Nhạc Vũ lại cao đến như thế. Cơ hồ nghĩ được tiền trình ngày sau của đứa cháu này thật sự không thể hạn lượng. Năm xưa Nhạc Uyên Hồng có chút mâu thuẫn đối với người cầm quyền trong Nhạc gia, mặc dù cũng có chăm nom một chút cho gia tộc, nhưng cũng không quá chân chính để ý. Sau khi có Nhạc Vũ, Nhạc gia mới xem như có chỗ dựa vào chân chính. Thấy mọi người không còn nghi vấn, Nhạc Vũ lại nhìn cổng Nhạc gia thành lần nữa, lại nghĩ tới, ở Bắc Mã Nguyên mình đã không còn chuyện gì đáng tiếc nuối. Tuy lúc trước hắn đã nói qua sau một tháng sẽ đến tiêu diệt Đạm Vân thành. Nhưng hôm nay không cần hắn động thủ, trong thành đã hoàn toàn tán loạn, đất đai lưu lại đều đã rơi vào tay Nhạc thị tộc nhân. Mà trong những ngày này, Hồng thị đã bị tàn sát không còn một mống. Mặc dù còn chút cá lọt lưới, ước chừng không ngoài năm ba tháng liền có thể toàn bộ tìm ra. Bên trong Nhạc gia thành hắn vẫn còn lưu lại không ít linh đan cấp thấp. Một mặt để dành cho tộc nhân Nhạc thị sử dụng, một mặt xem như là báo đáp. Chỉ còn lại Tịch Nhược Tĩnh. Những ngày qua không thấy hắn đến bái phỏng. Hỏi qua mấy thúc bá, cũng chỉ nghe nói hắn đã thoái ẩn khỏi Hi Hoàng Phù Sư Hội, hiện tại Nhạc Vũ mơ hồ cảm giác tình hình có chút không đúng. Theo như bổn ý của hắn, dự định đi tới nhà của vị phù sư này một chút, chẳng qua hiện tại không tiện làm trễ nãi Đoan Mộc Hàn, còn có vị trưởng bối đã âm thầm chiếu cố hắn hồi lâu. Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ quay đầu nói: - Sau khi ta rời đi, kính xin hai vị thúc bá hết sức giúp ta hỏi thăm tin tức của Tịch phù sư cùng tình hình của lão tổ tông tại Phù Sơn Tông. Nếu có tin tức sớm sai người báo với ta. Nhạc Duẫn Kiệt sảng khoái đáp ứng, mà Nhạc Vũ lại vòng ra ra sau lưng lấy ra Xuyên Vân Toa ném lên cao. Bên trong Xuyên Vân Toa ngoại trừ mẫu thân, còn có mấy vị đệ tử kiệt xuất nhất của Nhạc gia như Nhạc Nghi Chân cùng Nhạc Lâm bọn họ. Mang những người này vào Quảng Lăng Tông, cũng là một trong những chuyện hắn đã đáp ứng Nhạc Duẫn Kiệt. Bất quá đối với họ, Nhạc Vũ cũng không thể thực sự quan tâm thể thiếp như đối với ba người Nhiễm Lực. Tuy hắn sẽ hết sức cung ứng đan dược, nhưng ngày sau họ có thành tựu gì, cũng không liên quan với hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]