Chương trước
Chương sau

Trên bầu trời Lê thành, Đoan Mộc Hàn ngự kiếm trên không tò mò nhìn xuống tòa thành khổng lồ này.
Vào ngày mà Đoan Mộc Hàn hôn mê, Nhạc Vũ có nhìn qua thanh Huyền Minh kiếm của nàng. Thanh kiếm này cũng là tam phẩm, tính thực dụng cũng không ở trên Chu Lệ kiếm, bất quá đạo pháp trên thân kiếm hoàn toàn bất đồng.
Thật ra Nhạc Vũ vẫn kỳ quái, tại sao Đoan Mộc Hàn lại sử dụng một thanh huyền binh như vậy. Ngoại trừ vấn đề công pháp không thể tề tụ đủ Ngũ Hành thì chỉ riêng vấn đề vấn đề xung đột giữa thủy linh lực và hỏa linh lực đã cực kỳ khó giải quyết.
Tuy nói ngày đó khi Đoan Mộc Hàn đánh một trận với yêu thú đã sử dụng kiếm quyết thủy hệ nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, không thể dùng chung hai thanh huyền binh. Còn không bằng nàng sử dụng một thanh huyền binh tứ phẩm mộc hệ kim hệ hoặc một thanh huyền binh có thuộc tính hỗn tạp khác.
- Chẳng lẽ tiểu sư phụ tu luyện pháp môn thủy hỏa tương hỗ!
Nhạc Vũ cũng chỉ suy đoán mà không dám quả quyết, bất quá Đoan Mộc Hàn tuyệt sẽ không vô cớ làm vậy.
Một lát sau, Đoan Mộc Hàn lắc đầu thu hồi ánh mắt:
- Đây chính là thành thị lớn nhất của Bắc Mã Nguyên các ngươi, ta xem cũng thường mà thôi.
Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi cười một tiếng, Bắc Mã Nguyên là nơi vắng vẻ, tài nguyên vừa không tính là phong phú. Đại thành đệ nhất ở đây dĩ nhiên không thể sánh với những nơi khác, không lọt vào được pháp nhãn của Đoan Mộc Hàn.
Hắn cũng ngắm nhìn phía dưới, sau đó khẽ lắc đầu. Vừa rồi đi qua mấy đại thành miền duyên hải, nhìn lại Lê thành hiện giờ đúng là kém cỏi.
Tiểu sư phụ, nơi này cũng không còn cái gì để xem, theo ta về Nhạc gia thành nhé?
- Ngươi gấp cái gì? Tiểu Vũ nếu có thân phận đệ tử bí truyền thì tông môn sao không có người trông nom người nhà cho ngươi? Bảo đảm sau khi ngươi về nhà thì hết thảy đều bình an.
Đoan Mộc Hàn nghe vậy bĩu môi, sau đó nhìn về hướng bắc của Lê thành:
- Cái thành nhỏ này không có gì đáng xem, bất quá ta lại cảm thấy hết sức hứng thú với biệt phủ Tĩnh Hải Tông bên kia. Nghe nói Phù Sơn Tông cùng Ngọc Hoàng Tông đem địa hỏa nơi đó làm ăn làm rất thịnh vượng! Đừng nói là mấy vị bên Phù Dung Phong, ngay cả Nghiêm Hạo sư huynh cũng ngầm phê bình kín đáo.
Nhạc Vũ khẽ động tâm, thầm nghĩ lần này Đoan Mộc Hàn theo hắn tới đây không lẽ còn là thuận tiện muốn đem chuyện biệt phủ Tĩnh Hải Tông giải quyết xong?
Hắn mới nghĩ tới đây thì nghe được Đoan Mộc Hàn thở dài.
- Đáng tiếc, nơi đó hôm nay là mấy tông môn hợp lại chiếm cứ. Muốn đi vào xem một chút chắc là không được. Muốn đem địa hỏa nơi đó hủy diệt là chuyện của đệ tử Phù Dung Phong và Ngọc Dung Phong, không liên quan đến chúng ta.
Nhạc Vũ nghe vậy cũng là cười một tiếng: - Bên Nghiêm sư thúc chẳng lẽ không cấp chỗ tốt cho sư tôn?
Sắc mặt Đoan Mộc Hàn ửng đỏ, sau đó thản nhiên nói:
- Hắn cũng là cho phép một chút, bất quá mấy vị bên Phù Dung Phong hiện giờ cũng lấy không ra vật gì tốt. Chuyện đã như vậy có là kẻ ngu mới đi làm. Trông chừng nơi đó có ít nhất bốn tu sĩ Kim Đan, đâu phải bình thường?
Đoan Mộc Hàn nói đến một nửa, đột nhiên trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ tay về phía trước.
Ngay lập tức thấy trong khoảng không phía trước một nhân ảnh đột ngột hiện ra, hiển nhiên là bị Đoan Mộc Hàn bắt hiện hình.
Nhạc Vũ cũng cảm thấy hơi bất ngờ, chỉ thấy đạo bào người này là của Quảng Lăng Tông, nói cách khác người này là đồng môn của hắn.
Vấn đề là ở địa vực Bắc Mã Nguyên này, Quảng Lăng Tông cho tới bây giờ cũng rất ít nhúng tay vào. Chẳng lẽ nói, là đệ tử của Phù Dung Phong?
Đoan Mộc Hàn bên cạnh cũng nhận ra thân phận người này, mày liễu ngưng lại, nhẹ giọng quát lên:
- Lệ Duy? Bốn các ngươi không phải là phụng mệnh trông chừng Nhạc gia thành sao? Làm sao lại chạy tới Lê thành?
Người nọ bị tóm chặt, đầu tiên là quá sợ hãi, sau khi tiến vào phạm vi mà Đoan Mộc Hàn sở dụng huyễn thuật, nhìn rõ hai người mới lộ vẻ vui mừng, kính cẩn thi lễ:
- Đệ tử ra mắt Đoan Mộc chân nhân. Ra mắt Nhạc chấp sự. Hôm nay không phải là đệ tử bất tuân cương vị công tác mà là do mẫu thân của Nhạc chấp sự đã tới Lê thành vào hai ngày trước, đệ tử âm thầm hộ tống đến đây.
Nhạc Vũ bất giác cảm động, mặc dù Đoan Mộc Hàn đã sớm nói với hắn là tông môn đã cử người tới bảo vệ Nhạc gia thành. Song hắn không ngờ Quảng Lăng Tông sẽ cử tu sĩ có tu vi Linh Hư cảnh, vốn hắn nhiều nhất cũng chỉ cho là đệ tử Trúc Cơ mà thôi.
Nhìn tu vi người này cũng đã đạt tới Linh Hư thần tịch kỳ, tuy cả đời này không có hy vọng kết đan nhưng cũng coi là lực lượng trung kiên của tông môn. Thực lực của Lệ Duy đã như vậy thì những người khác cũng sẽ không thấp, qua đó có thể thấy được sự coi trọng của tông môn đối với hắn.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ nhíu mày:
- Mẫu thân của ta tới Lê thành rồi? Tới đây để thăm người thân?
Lệ Duy ngẩng đầu nhìn Nhạc Vũ một cái, sau đó lại thi lễ:
- Hồi bẩm chấp sự, tựa hồ là vì chuyện một vị biểu muội của ngài bị thu làm thiếp. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Lúc nói chuyện, thần sắc Lệ Duy càng thêm kính cẩn. Thật ra thì ba năm trước đây, hắn và kia mấy vị đồng môn khi được an bài tới đây thì trong lòng khá cảm thấy bất mãn. Song tới bây giờ thì đã hoàn toàn không còn ý nghĩ đó. Nơi này tuy cách Quảng Lăng Sơn chừng mấy chục vạn dặm nhưng tin tức không hề gián đoạn, những chuyện phát sinh bên kia đều được đồng môn dùng phi kiếm tới báo.
Ngày hôm nay vừa gặp, Lệ Duy càng cảm thấy khiếp sợ. Chỉ mới qua ba năm mà hắn đã không thể thấy được nông sâu của vị sư đệ này. Tông môn sai sử bọn hắn thủ tọa ở đây quả nhiên không phải là không có đạo lý, đổi lại bản thân cũng sẽ như thế
Nhạc Vũ kinh ngạc:
- Biểu muội của ta? Chuyện gì vậy? Người cầu hôn rốt cuộc là ai?
Biểu muội thì hắn có rất nhiều, bất quá coi như là ruột thịt thì cũng chỉ có con gái của huynh muội của mẫu thân Nhạc Trương Thị mà thôi. Trương Kim Phượng hiện giờ đang ở Quảng Lăng Tông, vậy chỉ còn lại người nguyên là vị hôn thê của hắn Lý Phỉ Nhữ rồi.
Lý gia nói như thế nào cũng là hào môn trong Lê thành, nam nhân muốn thu Lý Phỉ Nhữ làm thiếp có lai lịch ra sao?
Trong lòng Nhạc Vũ mơ hồ bốc lửa giận, không chỉ vì cảm thấy mất mặt mà còn là vì tao ngộ của Lý Phỉ Nhữ.
Tuy nói hắn đã không còn duyên phận gì với Lý Phỉ Nhữ nhưng nữ hài kia dù sao cũng là biểu muội của hắn, nếu là cưới hỏi đàng hoàng cũng là thôi, nhưng bị thu làm thiếp thì Nhạc Vũ không thể chịu được.
- Nhạc chấp sự có nghe nói qua Thạch Lũy ?
- Là hắn?
Nhạc Vũ bất giác nheo mắt, trước kia ở Lê thành hắn đã từng nghe nói qua cái tên này, là con cháu của Thạch gia phía nam, sau đó bái nhập Ngọc Hoàng Tông.
- Không phải là Thạch Lũy , mà là sư tôn của hắn. Người này là một tu sĩ Kim Đan, tên gọi là Công Dương Anh, muốn thu nàng làm thị thiếp.
Nghe ra sát cơ trong giọng Nhạc Vũ, Lệ Duy cũng không ngoài ý muốn. Nói như thế nào thì biểu muội này cũng đã từng có thân phận là vị hôn phu của Nhạc Vũ, nếu chuyện thật sự xảy ra thì tiểu sư đệ sợ là không nể mặt, vì thế Lệ Duy cũng nói thật:
- Nghe nói người này luyện công pháp đặc thù gì đó nên cần có nữ tử có tư chất nhất định làm lô đỉnh để sau này tu hành thuận lợi. Ta cũng chỉ nghe đại khái vậy, còn không rõ ràng chi tiết. Chỉ biết biểu muội của ngài hình như không tình nguyện nên lệnh đường phải đến
- Lô đỉnh kiếm
Nhạc Vũ cười giận dữ, hắn nhìn sang Đoan Mộc Hàn thì thấy nàng lập tức gật đầu:
- Xuống xem sao đã rồi hãy nói!
Nhạc Vũ nguyên tưởng rằng Lệ Duy sẽ dẫn bọn hắn đi Trương gia. Nhạc Trương Thị tới Lê thành chắc chắn sẽ ngủ lại đây, bất quá khi cả ba hạ kiếm quang xuống thì Lệ Duy dẫn bọn họ tới thẳng chỗ Lý gia. Nhạc Vũ liền biết chắc là mẫu thân đã bị mời đến đây nói tình rồi.
Quả nhiên Lệ Duy dẫn hai người tới một khách sạn bài trí cực kỳ trang nhã của Lý gia thì dừng lại trên không trung. Nhạc Vũ đang muốn gần thêm chút nữa thì đã nghe một tiếng gầm lên ngoài cửa.
- Trương huynh, ngươi kiếm tiền nhiều làm gì? Phỉ Nhữ có thể gả cho Công Dương trưởng lão chính là may mắn của nó. Nữ hài bình thường sao có phúc khí này? Hơn nữa đây là chuyện của Lý gia, đâu đến lượt Trương gia các ngươi nhúng tay vào.
- Nhưng Phỉ Nhữ cũng là cháu ngoại ta! Chuyện Lý gia tất nhiên ta không xen vào nhưng ngươi muốn đem Phỉ Nhữ gả làm thị thiếp cho người khách thì Trương Nguyên Triết ta tuyệt không đáp ứng!
Nhạc Vũ nghe vậy nhìn xuống thì chỉ thấy cậu mình là Trương Nguyên Triết đang tranh cãi gay gắt với một vị trung niên. Sắc mặt người kia vô cùng lãnh đạm, cho dù Trương Nguyên Triết nói như thế nào cũng hờ hững.
Mẫu thân Nhạc Trương Thị đang đứng lạnh lẽo ở bên, còn thần sắc cha mẹ Lý Phỉ Nhữ đang lúng túng không nói lời nào.
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, đang muốn đi xuống thì lại chợt nghe một tiếng quát lớn.
- Rác rưởi đâu ra mà ở đây lải nhải thế này! Hôm nay nể mặt hai nhà nên tha cho ngươi một mạng, ngươi lại đứng đó om sòm, chẳng lẽ cho là ta không giết người?
Theo thanh âm của người trẻ tuổi kia, một đạo kình khí xuất ra khiến Trương Nguyên Triết bổ nhào. May nhờ là Nhạc Trương Thị kịp đỡ lấy nên mới không bị thương.
Người trung niên kia thấy thế thì trong mắt lộ vẻ chê cười, nhìn Trương Nguyên Triết vẻ thương hại:
- Ta thấy Trương huynh nên trở về đi thôi, nếu chọc giận vị kia không chừng bản thân khó giữ được, Trương gia cũng phải chịu khổ.
Lấy cả vị kia của nhà các ngươi cũng không bảo hộ được đâu.
Nghe được lời ấy, khuôn mặt Nhạc Vũ lướt qua một tia khí lạnh, Đoan Mộc Hàn bên cạnh kéo tay hắn lại, trong mắt tràn đầy ý cười.
- Vận khí lần này thật tốt, trong bốn tu sĩ Kim Đan lại có một người đi ra đây. Tiểu Vũ, ta nghe nói ngày đó sau khi ta với ngươi tách ra thì ngươi từng dùng lực lượng đánh bại Vân Vĩnh Chân của Thái Huyền tông, có phải vậy không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.