Nỗi đau đớn kịch liệt kéo dài đến mấy giờ sau mới từ từ kết thúc khi dược lực đã tiêu hết và linh lực cũng chỉ còn rất mỏng. Vành môi của Nhạc Vũ lúc này đã đầm đìa máu tươi. Khi Nhạc Vũ từ trong quan tài bước ra thì việc đầu tiên mà hắn làm là nhìn Chiến Tuyết. Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ nói cảm giác đau đớn của nàng khác với loài người? Nhưng vào lúc hắn phân tích cũng không thấy điều gì dị thường, hơn nữa nếu cường hóa rèn luyện thì độ mẫn cảm của tế bào thần kinh cũng tăng cường mới đúng. Loại đau đớn có thể làm người ta phát điên này này vậy nhưng nàng vẫn có thể chịu được. Tuy nói cũng có thể giải thích vì thân thể của Chiến Tuyết còn chưa hoàn toàn khôi phục sinh cơ nhưng như hắn chứng kiến thì những tế bào thần kinh và tế bào sống trong cơ thể nàng đã "sống" lại rất nhiều. Hít một hơi thật sâu. Nhạc Vũ bỏ qua ý nghĩ này rồi bình ổn tâm tư đi vào trong sân bắt đầu rèn luyện Thái Ất Trường Sinh Quyền . Lúc này hắn đã mỏi mệt không chịu nổi, cảm giác cực kỳ buồn ngủ, chỉ có dựa vào nghị lực mạnh mẽ để chống đỡ. Nhạc Vũ hiểu rõ, hắn không có Định minh châu, không cách nào lấy ra không gian linh lực để lúc nào cũng có thể giúp mình trui luyện thân thể, tiêu hóa dược lực. Cho nên cần phải nỗ lực hơn nhiều so với Chiến Tuyết. Nếu cứ như vậy ngủ thiếp đi, chẳng những không cách nào hoàn toàn tiêu hóa lượng dược lực khổng lồ kia mà đối với thân thể cũng rất có hại. Bất quá vào lúc đánh ra quyền thứ hai, Nhạc Vũ cũng biết mình đúng như bản thân dự đoán, sau khi ngâm mình vào quan tài thuốc thì để luyện tập bộ quyền pháp này cực kỳ khó khăn. Vốn thân thể của hắn cũng đã đến cực hạn, lúc này vận quyền thì cảm giác toàn thân đau nhức, giống như hàng vạn con kiến gặm thân. Những vết thương lúc tắm thuốc giờ cũng đồng loạt toác ra, ngay cả đứng thẳng cũng cảm giác khó khăn. Dược lực rót vào cơ thể giờ lại bị kích thích khiến hắn đau tận xương cốt. - Ngày thứ nhất đã khó khăn như thế, sau này kiên trì còn không biết bao nhiêu đau khổ. Thật ra buông bỏ cũng được, cần gì nhất định trong vòng một năm rèn luyện thành thân thể, cần gì tự tìm khó chịu. Trong lòng Nhạc Vũ mơ hồ sinh ra mấy phần toan tính e sợ. Bất quá sau một thoáng hắn đã gầm lên dữ dội, ánh mắt lóe lên hoang dại. - Đã ra trận mười người chết chín! Người tu chân cũng là như thế, trong Đông Thắng đại lục này có cả ngàn vạn tu sĩ, bao năm qua đạt đến Đại Thừa bất quá trăm ngàn người mà thôi. Thậm chí ngay cả cảnh giới Nguyên Anh cũng chưa đầy một vạn. Cố gắng tinh tiến còn chưa được, sao còn đến lượt mềm yếu nhát gan, giẫm chân tại chỗ? Hôm nay lui một bước chính là lui trăm bước! Muốn tranh được một đường cơ hội trường sinh thì phải vượt qua mọi chông gai, quyết chí tiến lên mới đúng . Cơ hồ không chút do dự, Nhạc Vũ bắt đầu động tác thứ ba. Gương mặt thanh tú bởi vì đau đớn kịch liệt mà méo mó dữ tợn, cặp mắt vằn lên mấy tia máu. Lúc này hắn đang nhớ lại chuyện kiếp trước. Khi đó ở mới vào quân doanh, hắn bị ăn hiếp thì lòng hiếu thắng nổi lên, bắt đầu một ngày mười tám mấy giờ không ngừng nghỉ rèn luyện. Khi đó cũng vô số lần định buông bỏ nhưng cuối cùng vẫn kiên trì tiếp tục. Thành quả đạt được là một thân bệnh tất nhưng được tôn xưng trong ba quân là "Tả thủ thiên vương"! - Nhạc Vũ ơi Nhạc Vũ, gặp phải như vậy chút đau đớn liền buông bỏ vậy còn nói gì trường sinh? Nói gì vô địch vũ nội? Dần dần, Nhạc Vũ bắt đầu đẩy lùi cảm giác đau đớn, từng bước đánh ra từng chiêu Thái Ất Trường Sinh Quyền. Một lần hai lần ba lần bốn lần Sau khi làm xong mười lần, Nhạc Vũ rốt cục thu hồi quyền thế. Đến khi hắn mở mắt ra thì cả đình viện đã bị phá cho tan nát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Sơ Tam kính nể nhìn Nhạc Vũ, mới vừa rồi nó cũng không ngắt đi liên lạc nên thông qua thần hồn truyền đến cả một biển cảm giác đau đớn khiến nó gần như hôn mê, cuối cùng vội vàng cắt đứt mới vô sự. Bất quá sau đó lại càn sùng bái Nhạc Vũ. Có thể thừa nhận đau đớn như vậy mà không bị hôn mê, trong mắt Sơ Tam, chủ nhân của nó quả thực không phải là người Chiến Tuyết thì vẻ mặt tràn đầy đau khổ chữa trị cả đình viện, một luồng tín ngưỡng lực dưới sự thao túng của nàng tác dụng lên người Nhạc Vũ. Cảm giác được thương thế trên thân thể chuyển biến tốt đẹp, Nhạc Vũ cảm kích liếc khẽ Chiến Tuyết, sau đó mới yên lặng thăm dò trong cơ thể. Tình hình thân thể của hắn hiện giờ giống như buổi sáng, việc hấp thu năng lực và linh lực thiên địa của da thịt vừa kéo dài vừa tăng thêm mấy lần. Về tinh thần cũng có chuyển biến tốt đẹp, bắt đầu dồi dào trở lại. Tuy nhiên lúc này hắn chú ý hơn đến bên trong thân thể của mình, tế bào đã dày đặc lên không ít, kết cấu cũng hợp lý hơn, không còn ngạnh hóa như kiếp trước mà mềm mại và dẻo dai, khiến cho việc xuất lực lại càng lớn hơn. Ngoài ra xương cốt toàn thân cũng trở nên kiên cố hơn rất nhiều, kinh mạch cũng có điểm tiến bộ. - Đúng là thoát thai hoán cốt, quả nhiên loại thuốc này thì hiệu quả mạnh nhất ở lần đầu tiên sử dụng. Nhạc Vũ thử thăm dò đánh ra một quyền, sau đó cường nghạnh đánh sập cả tòa lầu chế từ linh mộc bên cạnh! - Quyền này ước chừng khoảng ba mươi lăm thạch lực, mạnh hơn trước kia ba thạch lực! Nhạc Vũ nhớ lúc trước vừa mới tiến vào Tiên Thiên, nếu như không dùng Hỗn Nguyên chân khí, chỉ lấy nhục thân chỉ có thể khai mở thập bát thạch cung. Hai năm vừa rồi có tiến bộ nhưng cũng không rõ ràng, trước lúc dùng thuốc tôi thể chỉ ước chừng ba mươi hai thạch lực. Lực nhục thân đối với tu sĩ đấu pháp như bọn họ mà nói, trừ khi có thể mạnh mẽ như Chiến Tuyết còn thì cũng không hữu dụng. Bất quá nếu nói là kinh mạch là ao nước chuyên chở chân khí vậy thì nhục thân chính là đê ngăn nước, nếu như không kiên cố thì bị lũ cuốn trôi, tu vi bản thân cũng không sót lại thứ gì. Hơn nữa cho dù là độ kiếp hay đấu pháp với người thì chung quy vẫn là lấy nhục thân tiếp nhận. Từ thượng cổ tới nay vẫn chưa nghe nói tới người nào có nhục thân kém mà có thể thành đạo. - Sư phụ nói khi mình đạt đến trăm thạch lực thì thì có thể cùng nàng học Nhật Nguyệt ngũ luân quyền. Điều này có nghĩa là nhục thân đạt tới trăm thạch lực thì chính là tu sĩ Kim Đan tiêu chuẩn. Chiến Tuyết thì đã sớm vượt qua, chẳng biết mình khi nào đạt đến, đáng tiếc dược dịch này cũng chỉ tác dụng mạnh lần đầu tiên, nếu lần nào cũng có thể như lần này thì chỉ nửa tháng đã hoàn thành. Khẽ cười giễu một cái, Nhạc Vũ thôi không suy nghĩ vẩn vơ mà lấy phương pháp hô hấp Thái Cực bắt đầu thôi diễn Thái cực quyền vừa mới phục nguyên mấy ngày trước. Bộ quyền pháp này hắn vẫn chưa từng buông bỏ. Bắt đầu từ mấy năm trước hắn đã ba lần hoàn thành nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy chưa được như ý. Đến gần đây hắn đem cả tri thức về linh phù dung nhập vào trong đó. Hiện giờ chẳng những uy lực của bộ quyền pháp này tiếp cận gần với Thái Ất Trường Sinh Quyền mà còn có tác dụng rèn luyện thân thể. Điều này cũng chứng minh hai bộ Thái cực quyền kiếm có liên hệ nhất định nào đó với thế giới này. Đáng tiếc là với sở học hiện giờ của hắn vẫn không thể nào khôi phục hoàn toàn. Luyện tập một trận, Nhạc Vũ lắc đầu buông bỏ, thứ này vẫn không bằng sử dụng Thái Ất Trường Sinh Quyền. Để có thể chân chính sử dụng xem ra còn phải bỏ nhiều công sức. Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ nhìn lại linh dịch trong quan tài kim khí. Đầu tiên hắn rùng mình rồi sau đó cười khổ một tiếng. Cũng chẳng có cách nào tránh né đau đớn, muốn thành cường giả sao lại có chuyện không phải trả giá. Bất quá đây cũng là lần đầu tiên mà hắn có cảm giác sợ hãi sau khi đi đến thế giới này. Mọi việc sau đó trôi qua bình lặng nửa năm. Thật ra Nhạc Vũ vốn định dứt khoát bế quan rèn luyện thân thể. Bất quá cho dù là Xương Băng Hồng hay Đoan Mộc Hàn đều kêu lên phản đối. Hắn nghĩ lại việc học tập Trận Phù kiếm đạo cũng không ảnh hưởng đến việc rèn luyện thân thể nên đành nghe theo. Ban ngày đi theo hai người học nghệ, buổi tối tắm thuốc rèn luyện thân thể. Sau đó cố nén cảm giác mỏi mệt cùng nghiên cứu với Sơ Tam và Chiến Tuyết. Điều khiến hắn dần dần hưng phấn là việc rèn luyện thân thể cuối cùng cũng đã bước vào giai đoạn cuối cùng. Hơn nửa năm kiên trì khiến cho phương diện cơ nhục của hắn khác biệt trời vực so với ban đầu. Đáng tiếc tác dụng của dược dịch đối với hắn đã cực kỳ nhỏ bé. Cũng may cảm giác đau đớn cũng không còn như lúc trước, nếu vẫn giữ nguyên như vậy hắn cũng không biết bản thân có thể kiên trì được hay không. Vào hôm đầu tiên, Nhạc Vũ khó khăn lắm mới đánh xong năm lần Thái Ất Trường Sinh Quyền thì đã thu thế. Hiện giờ theo dược lực hấp thu càng ngày càng ít, hắn cũng không cần tốn quá nhiều thời gian, một lần đánh ra bốn năm lần cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa khác với trước là hiện giờ sau khi hắn tắm thuốc thì vẫn có thể giữ vững tinh thần. Vào một hôm hắn đang chuẩn bị lấy lực lượng nhục thân luyện tập một bộ quyền pháp để xem lực lượng bản thân của mình hiện giờ rốt cuộc đến đâu thì ngoài đình viện có người gọi: - Vũ sư đệ có ở trong không? - Là Trầm sư huynh? Trễ như thế, hắn tới làm cái gì? Nhạc Vũ khẽ cau mày, hai năm vừa rồi hắn cũng có giao tiếp nhiều với Trầm Như Tân, thông qua hắn góp nhặt không ít linh dược cũng như bán ra không ít linh đan thất phẩm. Chẳng qua hơn nửa năm này hắn một lòng luyện thể nên mới tạm dừng giao dịch. Cũng không biết Trầm Như Tân hôm nay tới bái phỏng rốt cuộc là có chuyện gì, nếu là vì chuyện linh đan thì hiện giờ cũng không rảnh. Trầm ngâm một lát, Nhạc Vũ phất tay đem Chiến tuyết vào không gian, sau đó điều khiển linh trận trong phủ mở cổng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]