Chương trước
Chương sau

Suy nghĩ đến phương diện an toàn, Nhạc Vũ cuối cùng để Trương Kim Phượng ở lại chỗ căn phòng kế bên trong tiểu viện của mình chữa thương.
Trong lòng hắn tuy cảm thấy có chút không tiện, lại càng không nguyện ý để chút bí mật của mình bị người khác biết được. Bất quá lúc này nếu Trương Kim Phượng ra ngoài thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Với tính tình huynh muội kia không chừng kế tiếp sẽ làm ra chuyện gì đó.
Ngoài ra để cho Trương Kim Phượng ở lại trong nội viện cũng dễ dàng Nhạc Vũ chiếu cố thương thế của nàng.
Bất quá đối với nữ hài này, Nhạc Vũ cũng chỉ là chiếu cố.
Hắn dù sao không phải là Nhạc Vũ thực sự, tình cảm với Nhạc Trương Thị cùng Nhiễm Lực là do tích lũy qua những năm tháng sống chung. Cái gọi là huyết thống bà con, Nhạc Vũ cũng không có cảm giác thân cận. Chuyện hôm nay cũng chỉ khiến cảm giác của hắn đối với Trương Kim Phượng tốt hơn một chút mà thôi.
Sau khi về phòng của mình, Nhạc Vũ lấy ra mấy hạt giống Huyền Huyêt Đằng, sau đó cau mày suy nghĩ.
Thật ra thì hắn đã bỏ khá nhiều thời gian để tìm các chủng đằng mộc. Ở chỗ biệt phủ trước kia cũng không ít những chủng đằng giống như Huyền Huyết Đằng này.
Nhưng vấn đề là sau khi có được linh chủng, Nhạc Vũ hao hết tâm tư cũng không thể đem phẩm cấp của Huyền Huyêt Đằng nâng cao hơn thất phẩm. Cho dù hắn tổ hợp vào một chút cơ nhân ưu tú nhất thì cũng chỉ đạt đến mức thất phẩm đỉnh phong mà thôi. Điều duy nhất khả dĩ là năng lực về các phương diện đều hơn xa chủng loại đồng cấp.
Nhạc Vũ biết trong chuyện này có gì đó mà hắn chưa hiểu rõ, nguyên nhân chắc là do vật chất chưa thể phân tích bên trong. Song mặc dù biết được nguyên nhân này thì như thế nào? Không thể hiểu rõ kết cấu thì hắn vẫn chưa thể làm gì được.
Sau hơn một tháng không có tiến triển, Nhạc Vũ cũng đã thôi không còn chú ý đến chuyện này.
Nhưng chuyện hôm nay là sự báo động cho hắn. Trong tình huống chiến đấu thuộc loại cao tầng, Huyền Huyêt Đằng cũng không phải là không có địch thủ.
- Chẳng lẽ nói mình phải suy nghĩ biện pháp làm ra một chủng linh đằng cao cấp hơn?
Nghĩ đến điểm này, vẻ buồn bực giữa mi tâm Nhạc Vũ càng đậm. Thật ra thì lúc trước ở biệt phủ hắn cũng đã gặt hái được không ít linh chủng lục phẩm lẫn thất phẩm, nhưng những thứ này căn bản đều là dược vật. Chẳng những mức độ dai bền lẫn năng lực sinh trưởng kém xa Huyền Huyêt Đằng, cũng không thích hợp với chiến đấu.
Về phần tìm kiếm linh đằng mới thì chưa nói đến mức độ khó khăn trong tìm kiếm. Cho dù là tìm được thì một số đặc tính ưu tú của Huyền Huyêt Đằng khiến hắn cũng không thể dễ dàng buông bỏ.
Thở dài một hơi, Nhạc Vũ đem những hạt giống bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Sau đó hắn phát hiện bản thân đã hết chuyện để làm. Hắn cũng đã có kế hoạch lợi dụng những tài nguyên của đại tông môn cho kế hoạch luyện đan, nhưng giờ còn chưa nhập môn, chỉ sợ là chưa tới gần được chỗ địa hỏa kia.
Ngoại trừ việc đó ra, Nhạc Vũ còn mơ hồ có chút lo lắng.
Bên chỗ Sơ Tam còn ước chừng một tháng thức ăn, nhưng liên tục một tháng không được bay lượn đã khiến nó trở nên buồn bực, thỉnh thoảng dùng thần thức truyền đến chút oán trách. Chuyện nó còn đỡ, bên Chiến Tuyết còn thê thảm hơn, nhiều ngày như vậy cũng chỉ có thể sống trong một không gian nhỏ hẹp. Tuy là hắn mỗi ngày đều đem vào vài quyển sách vào chỗ nàng nhưng nếu đổi lại là thường nhân liên tục sống một tháng trong một chỗ không thấy mặt trời chắc là đã phát điên.
Nhưng với tình hình hiện giờ chưa phải là thời cơ để hắn xuống núi, cũng không thể để cho Chiến Tuyết hiện thân ở chỗ đầy rẫy những tu sĩ cao cấp này, vì thế cho dù lo lắng thế nào hắn cũng đành hết cách.
- Nếu có thời gian thì sẽ bồi thường lại cho Chiến Tuyết, còn Sơ Tam thì sau khi bái sư có thể đưa vào sơn môn. Vị chưởng giáo sư tổ nói công lao của ta phục chế Quảng Lăng tuyệt kiếm không nhỏ, chẳng lẽ còn đoạt Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước sao? Lúc trước ở dưới Thủy Hàn Phong cũng thấy mấy yêu cầm cấp bậc thần thú tựa hồ giống cấp bậc của Sơ Tam.
Hắn vừa nghĩ như thế thì ý niệm đã tiếp nhận cảm xúc mừng rỡ của Sơ Tam. Bọn họ một người một thú ý niệm tương thông, Nhạc Vũ chỉ cần có suy nghĩ thì Sơ Tam tất có sở cảm ứng.
Nhạc Vũ cười một tiếng rồi suy nghĩ sang chuyện khác xem mấy ngày tiếp theo nên làm gì. Thật ra thì việc cần làm chính là với sự tính toán của hệ thống phụ trợ trí năng tiến hành phân tích và thôi diễn ba thức Quảng Lăng tuyệt kiếm cặn kẽ hơn để tìm ra kiếm pháp thích hợp hơn với hắn. Song trong quá trình này, bản thân của hắn cực kỳ nhàm chán.
- Đoan Mộc Hàn nói với thân phận chấp sự của Truyền pháp điện và đệ tử bí truyền có thể vào tam điện của Quảng Lăng Tông bao gồm Tàng kinh các, Truyền pháp các, Bố đạo các dễ dàng , không biết có thật không. Lúc này không có việc gì làm, cũng nên đi xem một cái.
Nhạc Vũ vừa nghĩ như vậy thì đã không ngăn được khát vọng đối với tri thức trong những thư tịch kia. Hắn trầm ngâm chốc lát rồi lấy ra Xuyên Vân Toa, sau đó điều khiển pháp bảo này bay lên trời cao.
Quảng Lăng Sơn cực kỳ rộng lớn, cho dù chỉ ở dưới chân núi đã chiếm diện tích gần hai trăm dặm. Nếu không phải người quen, muốn tìm được chỗ mình cần thì cho dù có bảo vật như Xuyên Vân Toa thì cũng mất rất nhiều thời gian.
Bất quá cũng may lúc Đoan Mộc Hàn dẫn hắn đi đã thuận tiện chỉ điểm một phen về những chỗ trọng yếu của Quảng Lăng nên Khiến cho Nhạc Vũ ít nhiều cũng biết qua về bố cục ở đây.
Tàng kinh các cùng Truyền pháp điện chia làm ba bộ phận bao gồm Kinh sóc các, Kinh Uyên các, Kinh lan các. Hai cái đầu ở trên tầng mây, cái còn lại chính là dưới chân Thủy Hàn Phong.
Khi Nhạc Vũ cưỡi Xuyên Vân Toa dừng lại ở chỗ mà Đoan Mộc Hàn từng chỉ điểm
chỉ thấy một lầu các có diện tích rộng rãi mấy trăm trượng tọa lạc trên một bãi đất bằng của Thủy Hàn Phong, độ cao hơn một vạn thước so với mặt nước biển.
- Kinh sóc các này rộng lớn như vậy, cũng không biết tàng thư trong đó thế nào? Chắc không đến nỗi chỉ có mấy quyển sách như trong Tàng thư quán của Nhạc gia.
Nghĩ như vậy, Nhạc Vũ chạy thẳng tới đại môn. Mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong thấy hắn còn chưa mặc phục sức của đệ tử Quảng Lăng Tông đã đi tới đây thì đều ngẩn ra.
Bất quá khi bọn họ trông thấy Nhạc Vũ thì không ngăn trở thì cứ thế để hắn đi qua, chỉ là trong mắt lóe lên mấy tia khác lạ.
Nhạc Vũ vừa vào đã sững người. Nơi này tuyệt không phải tiêu điều như Tàng thư các của Nhạc gia. Trong phạm vi hắn nhìn thì đã thấy cả ngàn vạn bộ sách được bọc viền vàng chồng chất trên giá. Trong không gian cả trăm trượng, dựa theo phân loại mà chia làm mấy khu lớn, mỗi khu có hơn ngàn giá gỗ, số sách tổng cộng chừng năm sáu chục vạn!
- Một Kinh sóc các đã như thế, hai cái kia lấy chữ Uyên Hải để lập nên thì không biết sẽ còn đồ sộ thế nào? Còn Kinh sóc các này còn có lầu hai lầu ba, chỉ sợ số lượng cũng không phải là ít.
Nhạc Vũ đi tới khu bí kỹ gần nhất, lấy mấy quyển lật ra xem rồi nhíu mày. Ngay sau đó lại chuyển đến khu vực khác, cuối cùng dừng lại ở chỗ tạp văn.
Lúc này hắn chợt cười một tiếng.
- Ta nói tàng thư của Quảng Lăng Tông làm sao so được với Tĩnh Hải Tông. Thì ra là như thế!
Đồng dạng đều là một số điển tịch cấp bậc khá thấp, chẳng qua bên Tĩnh Hải Tông thì lựa chọn tinh hoa hơn. Khách quan mà nói thì số lượng bên Quảng Lăng Tông mặc dù cũng rất nhiều nhưng tầng cấp thấp hơn.
Dĩ nhiên xét tổng thể thì bên này vượt hơn bên biệt phủ mấy lần. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Kế tiếp hắn cũng không câu nệ tốt xấu với nội dung, cứ lật hết quyển này đến quyển khác ra xem để ghi nhớ. Đến khi sắc trời tối mịt, những tu sĩ canh giữ đều lộ vẻ bất mãn thì hắn mới cười cười, đi ra khỏi thư các,
Khi Nhạc Vũ trở về tiểu viện thì thấy Đoan Mộc Hàn đang ngồi chờ bên trng, Trương Kim Phượng đang đứng dâng trà bên cạnh.
- Cả ngày này ngươi đi Kinh sóc các?
Nhạc Vũ mới vừa rảo bước tiến đến cửa phòng thì Đoan Mộc Hàn đã nghe mùi nấm mốc nhàn nhạt bốc ra từ sách trên người hắn, nàng cau mày, e hèm mấy tiếng ra bộ tôn nghiêm.
- Với tuổi của ngươi đã không dốc lòng củng cố tu vi còn chạy đến chỗ đó làm gì?
Trên mặt Đoan Mộc Hàn cố gắng duy trì vẻ nghiêm túc, nhưng vẻ đắc ý trong mắt thì không thể nào dấu được.
Nhạc Vũ thấy vậy cười thầm, lại càng không hiểu tại sao những lão nhân Quảng Lăng Tông lại để cho một nữ hài còn chưa hết tính tinh nghịch này đảm nhiệm chức thủ tọa.
Bất quá dù thế thì hắn vẫn cung kính thi lễ với Đoan Mộc Hàn:
- Hôm trước đệ tử từ Tiểu Quan Phong trở về thì còn rất nhiều điều chưa kiến giải được về ba chiêu kiếm kia, nghĩ tới trong tàng thư lâu có thể có những điển tịch kiếm kỹ bí pháp có thể giúp đệ tử giải thích nghi hoặc trong lòng nên mới muốn đến tham khảo một chút.
Đoan Mộc Hàn lúc này mới ra vẻ hiểu rõ, tuy nhiên vẫn lên giọng:
- Không phải là ta đã nói với ngươi! Ba chiêu kiếm pháp kia đều là tinh yếu bí truyền quan trọng nhất của tông môn ta, ngươi có thể ngộ được, coi như là duyên phận. Bất quá ngoại pháp này chỉ có thể phòng thân, đạo tu hành vẫn lấy căn cơ làm trọng, ngươi hiểu chưa?
Nhạc Vũ trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, chẳng qua vẫn khẽ khom người , vẻ mặt nghiêm nghị thụ giáo.
Mà Đoan Mộc Hàn cũng hài lòng gật đầu, cười khẽ:
- Ngươi có thể hiểu đạo lý là tốt rồi! Sau này tự mình chú ý đi. Thật ra thì ta lần này đến đây là sư tôn đại chưởng giáo hỏi ngươi, lúc trước ngươi học kiếm pháp kia, bên trong còn có bí quyết gì khác không.
Nói tới chỗ này, con ngươi Đoan Mộc Hàn nhưng bỗng nhiên co rút lại, thần sắc lần nữa biến đổi:
- Ý tứ của ngwi vừa rồi là lại lại có sở ngộ thêm về ba chiêu kiếm kia?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.