Chương trước
Chương sau

Nhìn từ ngoài vào, Trương phủ không khác một Nhạc gia thành thu nhỏ, thêm vào cả tình hình đề phòng nghiêm ngặt trên tường thành khiến Nhạc Vũ cảm thán một trận.
Từ lịch sử mà hắn nghiên cứu thì có thể nói Lê thành là thành trì xây dựng khó khăn nhất tại Bắc Mã Nguyên. Ban đầu từ hơn hai mươi gia tộc Bắc thượng, tại vùng bình nguyên bốn bế chiến tranh đồng tâm hiệp lực, dãi gió dầm mưa hơn năm ngàn năm mới dựng lên Lê thành. Nhưng đến hôm nay, trong hai mươi nhà ban đầu cùng chung xây thành trì chỉ còn lại mười ba đại gia tộc mà thôi.
Không thể không nói. thực lực Trương gia quả thật cực kỳ cường hãn. Chỉ riêng hộ vệ cửa thành đã có mười võ sư trung cấp, phô trương còn hơn cả Nhạc gia. Thực ra Nhạc gia không phải không xuất ra được mà không cần thiết. Hơn nữa cho dù là từ độ dày của tường thành hay bố trí cung nỏ đều cùng cấp với bên ngoài Lê thành. Nhân viên xuất nhập bị kiểm tra chặt chẽ, tất cả toát lên một khí tức bạt kiếm giương cung.
Nhạc Vũ theo bản nhíu mày rồi rảo bước đi tới. Thân là một đại tộc trong Lê thành, Trương gia canh gác nghiêm ngặt như thế chỉ sợ cũng không phải để ngăn không cho người không phận sự tiến vào.
Nguyên tưởng rằng lần này muốn cầu kiến cậu mình sẽ có phiền toái. Bất quá khi hắn mới vừa báo danh thì thần thái mấy võ sư canh cửa đều cực kỳ cung kính. Sau đó không lâu thì một vị trung niên chừng hơn ba mươi tuổi sải bước từ trong ra đón. Nguồn truyện: Truyện FULL
Người cậu này của Nhạc Vũ tên là Trương Nguyên Triết, tên vô cùng nhã, nhưng từ tướng mạo thần thái hay là cử chỉ đều cực kỳ thô hào.
Hắn vừa đi tới cửa thành đã cười lớn vỗ mạnh vào vai Nhạc Vũ.
- Hảo tiểu tử! Lúc đầu ta cũng biết Ta lúc đầu cũng biết, người mà Duẫn Kiệt nhìn trúng sao có thể là phế vật. Hôm nay quả nhiên không để cho ta và phụ thân ngươi thất vọng!
Thần thái Trương Nguyên Triết cực kỳ thân thiết, bất quá sau khi khen qua lại chuyển thành oán giận:
- Thật ra thì mẹ ngươi cũng thiệt là! Khi đó nhà ngươi như vậy sao không tới chỗ cậu? Ở trong Lê thành này ta xem ai dám động đến ngươi! Đúng rồi, không biết mẹ của ngươi gần đây tốt không?
Trong lòng Nhạc Vũ một tiếng bật cười, khi đó một thân phế vật này của hắn nếu chạy đến Trương gia ăn nhờ ở đậu, tuy là tình cảnh tốt hơn một chút nhưng cũng là bị người khác khinh khỉnh. Dù sao Trương gia, Trương Nguyên Triết cũng chỉ là một người tương đối kiệt xuất trong số trực hệ mà thôi.
Hơn nữa nếu làm như vậy thì sẽ không giữ được sản nghiệp tổ truyền. Bản thân hắn cũng chưa chắc là có thể tồn tại trên đời này.
Nhìn lại bộ dạng của Trương gia, thêm vào vẻ vui mừng của Trương Nguyên Triết, hắn biết chuyện bản thân khiến Hồng Phi cụt tay trên yến tiệc ngày hôm đó đã truyền đến Lê thành. Điều này thật ra cũng không ngoài dự liệu, thế giới này tuy giao thông khó khăn nhưng truyền tin lại cực nhanh.
- Nghi Vũ, Băng Thiến ra mắt cậu!
Nhạc Vũ kéo Nhạc Băng Thiến ra rồi cùng thi lễ với Trương Nguyên Triết, thấy đối phương vui mừng nói liên tiếp mấy chữ tốt tốt thì mới đứng thẳng lên:
- Không dám phiền ngài tưởng niệm, thân thể của mẫu thân ta gần đây an khang, gần đây tâm trạng cũng coi như không tệ! Cũng cực kỳ tưởng niệm ngài.
Trương Nguyên Triết nhìn thần thái hai huynh muội, nhất thời cũng được an ủi. Chuyện của nhi nữ và Lý Phỉ Nhứ ở Nhạc gia thành mấy tháng thế nào, hắn đã từng nghe nói qua. Nguyên tưởng rằng Nhạc Vũ còn trẻ khí thịnh, tuổi nhỏ đã có tu vi như vậy thì tính cách nhất định là có chút kiệt ngạo. Song giờ gặp mặt lại luôn khiêm cung giữ lễ, ôn nhuận như ngọc, không hề vì thực lực bất phàm mà có ý kiêu ngạo.
Nhạc Băng Thiến hôm nay cũng duyên dáng yêu kiều, vô luận là nhân tài phong tư đều cực kỳ xuất chúng.
Trương Nguyên Triết ngoài mừng rỡ còn có chút tiếc nuối. Rốt cuộc vẫn là cháu gái của hắn không có phúc khí, gây ra chuyện lộn xộn ở Nhạc gia thành. Bất quá điều này cũng không trách Nhạc Vũ, là bên người nhà hắn làm ra.
Hai người hàn huyên mấy câu, Nhạc Vũ đã chú ý tới vẻ sầu lo trong mắt của Trương Nguyên Triết liền cười một tiếng:
- Gần đây cậu có chuyện gì không?
Trương Nguyên Triết mỉm cười chần chừ rồi sắc mặt chuyển thành ngưng trọng:
- Chuyện tình nhà ta, sợ là ngươi cũng nghe nói qua rồi. Gần đây bởi vì chuyện bên bến sông kia mà đang đối chọi với Thừa Vân môn!
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày. Nhìn bộ dạng của Trương Nguyên Triết như vậy, sợ là áp lực gần đây mà Trương gia phải chịu còn lớn hơn tưởng tượng của hắn.
Bởi vậy có thể thấy được Thừa Vân Môn hiện giờ vẫn chưa buôn bỏ chuyện của Tiên Vu Bình, hơn nữa mức độ theo sát còn rất mạnh.
- Thật ra chỉ có một Thừa Vân môn vậy cũng không có gì! Bọn họ tuy thế mạnh nhưng cũng không dám khinh suất va chạm với nhà ta, vấn đề là gần đây tình thế Lê thành, động thái của các nhà bất trắc, thật sự khiến cho người ta không dám khinh thường!
Nói tới đây, Trương Nguyên Triết lại tự giễu cười một tiếng:
- Không dối gạt Vũ nhi! Thật ra thì tình hình này cũng không phải ngày một ngày hai. Từ năm trước Lâm Li của Lâm gia khiêu chiến chung quanh, gặp phải một cường giả tiên thiên ám sát thì hướng gió đã khó bề phân biệt. Ta để cho Kim Phượng tới chỗ các người, bên ngoài nói là theo Phỉ Nhứ nhưng ý tứ cũng là để tránh đi đầu gió.
Nhạc Vũ dừng bước, vẻ mặt hơi giật mình.
Hắn cũng biết được tình thế Lê thành từ mấy vị trưởng bối của Nhạc gia, chuyện lớn như vậy, thân là trụ cột của dòng họ, dĩ nhiên trước khi đi sẽ được dặn dò.
Điều hắn không ngờ tới theo lời cậu hắn thì phong ba lần này dường như còn liên quan đến cả tồn vong của Trương gia. Cậu để cho Trương Kim Phượng đến nhà hắn tựa hồ có ý uỷ thác.
Hiện giờ xu thế của Lê thành đã không thể dò, cộng thêm với Thừa Vân môn bức bách, quả thật tình hình rất đáng ngại.
Bất quá Nhạc Vũ cũng không cảm thấy hối hận, nếu phải làm lại chuyện ở bến sông thì hắn vẫn ra tay.
- Cậu yên tâm! Có ta ở đây, tất không để cho người khác đụng vào nàng!
Điều này cũng không phải vì hắn áy náy đã đẩy Trương Kim Phượng vào trong phong ba, chẳng qua thuần túy là trả lại tình cảm của cậu hắn bao năm qua. Nếu không phải những năm này Trương Nguyên Triết không ngừng tiếp tế cho Nhạc Trương Thị thì nhà bọn họ chưa chắc có thể chống đỡ.
Trương Nguyên Triết nghe vậy chỉ nói mấy câu khách sáo, thực lực Nhạc Vũ hiện giờ tuy có mạnh đến đâu cũng chỉ là địa giai đỉnh phong. Nếu không đến cảnh giới vũ tông thì không thể ảnh hưởng đến đại cục Lê thành, có lòng nhưng không có sức. Nhạc gia còn có lập trường của mình, nếu là tùy tiện nhúng tay vào sự vụ Lê thành, ngược lại còn bị liên thủ tấn công.
Hắn vừa muốn đem Nhạc Vũ dẫn vào cửa thành thì đột nhiên nghe bên sau truyền đến một trận huyên náo. Hai người nhìn lại thì chỉ thấy một nữ hài đang lao ra từ trong cửa chính, bên cạnh đang có mấy hán tử lực lưỡng ngăn cản.
- Buông! Có nghe thấy không, để cho ta đi ra ngoài! Còn dám ngăn cẩn thận ta gọi cha ta chém đầu các ngươi!
Nhạc Vũ vừa nhìn thì thấy chính là Trương Kim Phượng, bất giác mỉm cười. Nữ hài này vẫn nhanh nhẹn như trước, khí sắc cũng rất tốt, xem ra gần đây không tệ.
Trương Nguyên Triết cũng thầm cảm lúng túng, lớn tiếng quát mấy câu rồi bảo bốn vú em giữ nàng lại.
- Nha đầu ngu xuẩn! Đây là biểu huynh Nhạc Nghi Vũ, biểu muội Nhạc Băng Thiến, còn không mau tới ra mắt!
Trương Nguyên Triết biết tin tức của Nhạc gia ở Lê thành coi như linh thông nên cũng không giải thích chuyện Trương Kim Phượng đã mất trí nhớ. Bất quá cho đến lúc hắn giới thiệu mới phát hiện vẻ mặt nữ nhi mình có chút không đúng, đang nhìn Nhạc Vũ không chớp mắt.
- Biểu ca?
Trương Kim Phượng đầu tiên ngơ ngác rồi sau đó vui mừng vọt tới bên người Nhạc Vũ, ôm chặt lấy tay hắn.
Mọi người đều sững cả lại, Trương Nguyên Triết hơi kinh ngạc, nghĩ thầm nữ nhi của mình lúc ở Nhạc gia thành chẳng phải rất không thoải mái? Chẳng lẽ là vì nguyên nhân mất trí nhớ.
Nhạc Băng Thiến ngược lại cảm thấy ghen tỵ, kể từ khi quan hệ giữa hai huynh muội xấu đi thì đã không còn sự thân mật như vậy nữa.
Nhạc Vũ sợ hết hồn, theo bản năng cho là Trương Kim Phượng khôi phục trí nhớ, bất quá đảo mắt nhìn một chút thì thấy không giống. Sau đó hắn nhớ lại kiếp trước tình cờ nhìn qua một vài bệnh án của người mất trí nhớ sẽ luôn khắc sâu cảnh tượng gần nhất.
Tình huống hiện giờ của Trương Kim Phượng cũng không ngoại lệ.
Tiếp đó Trương Nguyên Triết dẫn mấy người đến bái kiến gia chủ hiện giờ của Trương thị là Trương Tú Triết, người này lớn hơn Trương Nguyên Triết chừng mười tuổi nhưng nhìn còn rất trẻ. Nhạc Vũ nhìn qua cũng thấy hắn giống như tộc trưởng bên mình, rất coi trọng đại cục, lại có mấy phần không quả quyết, coi như thích hợp giữ nhà.
Trương Tú Triết cũng hết sức khách khí, ngoài việc an bài cho hắn một trạch viện độc lập trong thành, buổi tối còn đặc biệt mở tiệc tẩy trần.
Nhạc Vũ đối với chuyện này cũng cảm thấy có chút phiền phức, thay vì mất thời gian yến tiệc không bằng dốc lòng nghiên cứu những phù triện trên người Sơ Tam. Hiện giờ trên người hắn đã có hai mươi chín Ngũ Hành linh phù, chỉ còn thiếu một cái nữa là đủ ba mươi. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, sau mười cái thì biên độ sẽ tăng lên hơn nhiều so với trước.
Vấn đề là thịnh tình Trương gia không thể chối từ, còn có mặt mũi của cậu mình. Điều vui mừng là lần này chỉ hội họp trong phạm vi nhỏ, không quá phiền toái vì những loại quan hệ thông gia của Trương thị.
Điều làm hắn bất ngờ là khi hắn đang ngồi thì thấy Tịch Nhược Tĩnh vừa mới tạm biệt tiến vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.