Không biết có phải ông trời che chở hay không mà lúc ba người mới vừa dọn xong những thứ có thể dọn trên hiện trường thì bầu trời vang lên mấy tiếng sấm rồi mưa lớn kéo tới, tầm tã hơn bốn giờ vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Nhạc Vũ điều khiển Cơ Quan Khôi Lỗi hành tẩu trên đỉnh núi cao mấy ngàn thước, trong lòng vừa mừng vừa lo. Vui là vì có mưa to như thế này chắc chắn sẽ chôn vùi toàn bộ chứng cứ. Nhưng đồng thời trận mưa này cũng làm cho đất đai mềm đi khiến Cơ Quan Khôi Lỗi lúc rời đi sẽ lưu lại dấu vết. Tuy nói rằng Côn Bằng vẫn luôn vượt qua phạm vi thường nhân có thể nhận biệt, trước lúc tới đây lại đi qua một đoạn thủy đạo nên cũng không quá đáng lo. Bất quá chỉ cần Thừa Vân Môn chỉ cần hơi mở rộng phạm vi tìm kiếm cũng chưa chắc không phát hiện hành tung của hắn. Đi một đoạn đường vòng lớn sau khi rời khỏi, Nhạc Vũ cũng không lựa chọn trở về mà một đường đi về phía bắc, trước hết đi về hướng Lê thành. Sau hai ngày đêm thì đem hai nữ hài vẫn hôn mê chia ra trả về điền trang của Lý gia và Trương gia ở vùng phụ cận của Lê thành rồi mới chuẩn bị trở về Nhạc gia thành. Nhiễm Lực thấy vậy khó hiểu: - Cần gì phải khổ sở vậy, chẳng phải cứ trực tiếp đem các nàng nhốt lại là xong, sao phải đem trả về nhà? Nhạc Vũ nghe vậy cười một tiếng, lắc đầu không đáp. Theo như cách của Nhiễm Lực, đem các nàng nhốt vào cốc thì hẳn nhiên là bớt việc, bất quá thứ nhất là hắn không yên tâm về phương diện yêu thú. Nếu có hắn và Côn Bằng ở đó thì những yêu thú cấp thấp tuyệt đối không dám tới gần. Nhưng nếu bọn họ rời đi vậy thì sẽ không nói trước được. Thứ hai vẫn là vì an toàn hai nữ hài, nếu là người thân cận với Trương Lý hai nhà xuất hiện ở hiện trường thì không sao, nếu như rơi vào tay Thừa Vân môn thì chắc chắn chỉ có một con đường chết. Nhiễm Lực thấy Nhạc Vũ không nói không rằng, ngược lại bị Nhạc Băng Thiến trợn mắt nhìn chằm chằm thì cười lúng túng rồi cũng không nhắc lại chuyện này. Bất quá lần này tới đây cũng không phải là thiệt thòi mà còn thấy qua một đại tràng diện. Tuy không vào thành, song Nhạc Vũ lúc rời đi cũng tìm dãy núi tương đối cao nhìn vào một lần. Tòa thành tọa lạc trên bình nguyên dài rộng trên mười dặm, nhân khẩu đạt trên mấy trăm vạn, chỉ là nhìn vào đằng xa cũng cảm thấy một cảm giác rung động mãnh liệt. Hai ngày qua, Nhạc Vũ vẫn dồn tinh lực vào hai người Nhạc Băng Thiến cùng Lâm Trác. Người sau vẫn hôn mê bất tỉnh, hiện giờ vẫn dựa vào hệ thống truyền dịch đơn giản tự chế của hắn để duy trì. Người trước thì thương thế đã dần tốt lên, chẳng qua là nguyên khí chưa hồi phục mà thôi. Thật ra thì với thương thế của muội muội hắn thì không cần hắn xuất thủ cũng sẽ tự khỏi. Vấn đề là xử lý lúc vết thương khép miệng, biện pháp tốt nhất là thoa lên một lớp thuốc trị thương là xong chuyện. Song sau khi đả thương thì khó tránh khỏi xuất hiện da thịt biến dạng, tình trạng kinh lạc không ổn, cuối cùng dẫn đến tình huống kinh lạc và da thịt suy sụp, huyết mạch không thông. Vào kiếp trước của Nhạc Vũ thì còn có nghi khí để chẩn đoán chữa trị, còn ở thế giới này thì Nhạc Vũ cũng dựa vào biện pháp thủ công. Thời gian còn lại Nhạc Vũ căn bản dùng để đọc mấy cuốn sách của Đồ Thành Hiên. Trong những sách này quả nhiên có ghi lại rất nhiều pháp môn ngự thú, căn bản đều lấy phù ấn và hồn thạch cỡ nhỏ để khống chế. Quá trình có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn cùng máu tanh. Xét theo mức độ cao thấp của phương pháp thì chắc là kém Trú thú thuật của Nhạc gia không chỉ một bậc. Bất quá cũng có một chút chỗ tốt là những trú thú sư sử dụng phương pháp này sẽ có lực khống chế với yêu thú cực lớn, song về phương diện tiêu hao thần thức cũng lớn hơn rất nhiều. Bất quá Nhạc Vũ cũng không cảm thấy quá hứng thú với những pháp môn này, dù sao hắn cũng không dự định làm trú thú sư, một con Kim Hoàng Tước, ngày sau đã đủ khiến hắn hao tâm tổn sức. Chân chính hấp dẫn hắn là những pháp thú kia. Những pháp môn này không chỉ dạy yêu thú nghe theo mệnh lệnh của mình, còn có phương pháp làm thế nào để đề cao chiến lực của yêu thú, ngoài ra còn có thủ đoạn thức tỉnh và cường hóa thần thông thiên phú. Mấy yêu thú cấp bốn trong tay Đồ Thành Hiên mặc dù chiến lực không phải quá mạnh nhưng căn bản đều trải qua biến dị, có thần thông thiên phú trong người. Điều này quả thực khiến Nhạc Vũ vô cùng hâm mộ, Kim Hoàng Tước của hắn mặc dù miễn cưỡng coi như thần thú hạ cấp nhưng có thể do nguyên nhân thời gian trưởng thành còn quá ngắn nên chẳng những chưa thức tỉnh thần thông thiên phú của khổng tước lẫn phượng hoàng mà ngay cả thần thông của Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước cũng chưa thấy bóng dáng. Chẳng qua là so với yêu thú cùng cấp thì có thực lực mạnh hơn rất nhiều. Vốn Nhạc Vũ cũng chẳng có cách gì với chuyện này, nhưng giờ có quyển sách này thì có thể bắt tay vào tiến hành điều giáo. Hắn cũng tò mò xem Sơ Tam vốn kế thừa ít nhất bảy phần huyết mạch khổng tước, một khi thức tỉnh sẽ có năng lực như thế nào? Sau ba ngày, rốt cuộc Cơ Quan Khôi Lỗi đã tới bên ngoài Nhạc gia thành. Vào lúc buổi sáng thì cả ba đem Lâm Trác trở về, nhưng ngoài dự tính là bên trong thành gió êm sóng lặng, dường như chưa từng có việc thương đội Hồng gia bị tàn sát, còn có cả Tiên Vu Bình bị giết. Ngay cả Nhạc Trương Thị cũng chỉ biết Nhạc Vũ không biết tại sao lại mang mấy người đi ra ngoài, còn về phần đi làm gì thì sau này mới được Nhạc Vũ hồi báo. Vào ngày bọn họ mới vừa trở về thành, Nhạc Duẫn Kiệt cùng với một đám trưởng lão Nhạc gia lén lút chạy đến nhà hắn, sắc mặt đều lộ vẻ phức tạp. Nếu hôm nay bọn họ còn không hiểu nguyên nhân ngày đó Nhạc Vũ yêu cầu bọn họ không được công bố tin tức mình đột phá tiên thiên vậy thì thật sự là ngu xuẩn rồi. Lúc trước là nửa mâu thuẫn giúp Nhạc Vũ phong tỏa tin tức, nhưng hôm nay lại hận không đem hết mấy người biết chuyện toàn bộ diệt khẩu. - Ước chừng vào giữa trưa bốn ngày trước, thương đội Phong gia phát hiện ra nơi thung lũng có một số lượng lớn xác thú và người biến dạng. Lúc đầu bọn họ còn cho là thương đội nhà ai bị cướp sạch rồi bị yêu thú ăn thịt, sau đó mới từ mấy dấu hiệu gia tộc xác nhận là thương đội Hồng gia. Vào đến trưa ngày hôm sau, khu vực này đã nhân thủ của Thừa Vân môn hoàn toàn phong tỏa Bến sông nơi sơn cốc đó có tên là Vân Sóc Hà. Còn Phong gia chính là người đứng đầu một đại thành tại tây nam Bắc Mã Nguyên, lần này cũng không ở trong phạm vi công kích của Sư Ngạc Thú. Nhạc Vũ cũng không biết gì về gia tộc này, bất quá từ hành động vừa rồi thì có thể thấy chắc chắn rất thân cận với Thừa Vân môn. Nhạc Vũ trong lòng thầm nghĩ may mắn, may nhờ không có đem tỷ muội Trương Lý Nhị bỏ lại cho xong việc. Nếu làm như vậy sợ rằng tỷ muội họ đã rơi vào trong tay Thừa Vân môn. Nhạc Duẫn Kiệt kể tiếp: - Phong gia lúc mới vào hiện trường thì đã bắt tay vào làm công tác phong tỏa. Đợi đến khi người của chúng ta nghe được phong thanh chạy tới thì Thừa Vân môn đã tiếp nhận, tình hình bên trong rốt cuộc như thế nào, nhà ta một mực không biết. Chỉ biết Thừa Vân môn đã có ba vị tiên thiên vũ tông ngày đêm chạy tới, nghe nói trước mắt đã nhanh đến bến sông, mười mấy đệ tử bối phận thấp cũng đều như lâm đại địch! Nói tới đây, Nhạc Duẫn Kiệt dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Nhạc Vũ: - Bây giờ ta chỉ muốn biết, rốt cuộc vị Tiên Vu Bình kia sống chết thế nào?. Nhạc Vũ thong thả nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn mọi người vẻ phức tạp: - Chư vị trưởng bối không phải là cũng đã đoán được rồi sao? Tiên Vu Bình, Hồng Hạo, còn cả tên Tuần thú sư kia đều đã bị ta tru diệt ở bến sông rồi! Lúc này mấy vị trưởng bối của dòng họ bao gồm Nhạc Thiên Phách cùng Nhạc Thiên Mộng đều nhất tề ngẩn ra, sau đó nhìn chằm chằm Nhạc Vũ, cũng không biết là nên mừng rỡ hay oán trách. Cho dù là Nhạc Duẫn Kiệt vốn tin tưởng Nhạc Vũ nhất cũng không thể tưởng tượng được vãn bối này chỉ vừa mới đột phá tiên thiên đã có thể tru diệt một cường giả vũ tông đã thành danh hơn mười năm, còn có cả một Tuần thú sư có yêu thú cấp năm. - Giết thì đã giết rồi! Sư đồ Tiên Vu kia dù sao cũng đáng chết, hành động lần này của Vũ nhi tuy nói không thỏa đáng nhưng người trẻ tuổi nên có chút huyết khí! Vấn đề là sau này có thể đưa tới mầm tai vạ hay không. Nhạc Thiên Mộng nói như chém đinh chặt sắt phá vỡ sự trầm tư của mọi người, trong mắt lóe lên: - Vậy bên đó rốt cuộc Vũ nhi xử lý thế nào! - Ngoại trừ biểu muội của ta thì không còn một ai sống sót! Thấy Nhạc Thiên Mộng trừng mắt, Nhạc Vũ trong lòng cười khổ một tiếng, rồi giải thích: - Ta đã đem các nàng trở về sau khi xuất thủ đả thương não bộ. Sau này các nàng tỉnh lại mặc dù không trở thành ngu ngốc nhưng cũng không nhớ được chuyện gì lúc trước. Nhạc Thiên Mộng hơi dịu xuống nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng vẻ bất mãn. Nghĩ thầm đứa nhỏ này rốt cuộc vẫn còn trẻ, tuy nói làm việc tàn nhẫn nhưng cũng không tránh khỏi có lúc mềm lòng. Hai nữ hài kia tuy là mất trí nhớ nhưng vẫn là hai mầm họa. Thừa Vân môn chỉ cần tra xét xem người phương nào có giao tình với hai nhà Trương Lý thì chưa chắc cũng sẽ không hoài nghi Nhạc Vũ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL - Vậy hiện trường còn lưu lại những đầu mối gì? - Những dấu vết có thể bại lộ thân phận trên căn bản đều đã được dọn dẹp. Đêm đó lại có mưa to cùng yêu thú, mặc dù còn có lưu lại đầu mối, chắc rằng cũng đã được dọn sạch. Nhạc Vũ nói xong cười nhạt một tiếng: - Yên tâm! Ta đoán chừng người của Thừa Vân Môn chắc sẽ hiềm nghi một vào vũ tông tiên thiên có tư cách. Mấy người Nhạc Duẫn Kiệt cũng đành hai mặt nhìn nhau, sắc mặt hơi yên tâm. Về năng lực phương diện này của Nhạc Vũ, bọn họ cũng không quá hoài nghi. Lần Nhạc Hữu Thành chết đi, dòng họ vận dụng vô số nhân lực lão thủ phá án cũng không thể nào tìm được manh mối. Chỉ đến khi Nhạc Vũ lần đó triển lộ ra tiễn nghệ vô song mới mơ hồ suy đoán là Nhạc Vũ gây nên, chẳng qua là chuyện này, tất cả mọi người là ngầm hiểu lẫn nhau thôi. Nếu chuyện lần này Nhạc Vũ đích thân xử lý thì căn bản có thể bảo đảm vô sự. Bất quá sau khi trầm ngâm, Nhạc Duẫn Kiệt vẫn cười khổ nhíu mày: - Vẫn còn có sơ hở, nếu còn một người này thì vẫn rất có khả năng không giấu được thế nhân .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]