"Đoạn Lệ đã cho Đoạn Chi Vân uống bao nhiêu thuốc mê? Đến tận lúc chết mà nàng ta vẫn còn tin tưởng người phụ thân kia." Lâm Tử Lộc không hiểu, một người phụ thân như vậy sao nàng ta vẫn mãi không nỡ buông bỏ.
"Một người phụ thân như vậy không có còn tốt hơn, Nguyệt nhi có một mình ta là đủ rồi." Quân Lâm làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Tử Lộc cơ chứ.
Thuở nhỏ không cha không mẹ Lâm Tử Lộc, đối với tình thương của cha nàng rất là xa lạ, nàng không hề cảm giác được vai trò của một người phụ thân có điều gì trọng yếu, nàng chỉ cần có đệ đệ là đủ rồi.
"Ha ha, ta muốn ngươi để làm gì?" Lời nói của Quân Lâm thành công chọc Lâm Tử Lộc cười, nàng cần một tiểu bạch kiểm để làm gì, chẳng lẽ để ngày ngày ngắm sao?
"Để ta hầu hạ Nguyệt nhi không phải rất tốt sao?" Quân Lâm không biết bản thân mình nên vui hay là nên buồn đây, Lâm Tử Lộc chỉ cảm thấy hứng thú với việc kiếm tiền, mà để buộc bản thân với nàng thì cũng chỉ có cách này thôi.
"Người hầu? Không được, cảm tình chúng ta rất tốt, về sau ngươi chỉ cần đàng hoàng tử tế đứng ở bên người ta, thay ta trả tiền là được rồi." Vừa nhắc tới tiền, hai mắt Lâm Tử Lộc đều sáng lên, kém chút từ trong lòng hắn nhảy xuống.
"Tốt, Quân Lâm nguyện ý nuôi Nguyệt nhi." Hắn cúi đầu cười, nuôi nàng cả đời hắn đều cam tâm tình nguyện.
"Khụ khụ, ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326429/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.