Thấy thần sắc Liên Nhi thay đổi, nhưng Lâm Tử Lộc cũng không có thức thời mà im lặng, bởi vì đó không phải là phong cách của nàng, ngược lại Lâm Tử Lộc nắm chặt hai tay Liên Nhi, muốn nói tiếp về đề tài này: "Liên Nhi, ngươi không nghĩ muốn rời đi chỗ này sao?"
Liên Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại đôi mắt vừa kiên định lại vừa chân thành của Lâm Tử Lộc, nhất thời có chút nói không lên lời.
Liên Nhi hồi tưởng lại những hình ảnh trong quá khứ, bản thân nàng đã cố gắng đào thoát không biết đã bao nhiêu lần, nhưng mà trốn cũng không thoát mà chỉ đổi lấy những hình phạt cang ngày càng đáng sợ hơn trước. Những người đó muốn làm cho thân thể nàng đau đớn, để nàng nhớ kỹ, chạy trốn sẽ chỉ mang đến cho nàng hậu quả sống không bằng chết.
"Hoặc là nói, ngươi có muốn tự do không?" Lâm Tử Lộc lại hỏi tiếp, ánh mắt chờ mong nhì chằm chằm Liên Nhi, giống như chỉ cần nàng ấy gật đầu một cái là Lâm Tử Lộc có thể mang nàng ấy rời đi tòa nhà giam vô hình này ngay lập tức.
Liên Nhi lắc đầu, rút ra bàn tay đang bị Lâm Tử Lộc nắm lấy, mặc dù nàng rất quyến luyến chút ấm áp ấy, nhưng mà nàng không có khả năng chiếm được nó, Lâm Tử Lộc cô đơn xoay người, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ.
Trời giống như sắp đổ mưa, ban đêm tối om, bởi vì rất nhiều tầng mây thi nhau che khuất một chút ánh sáng lẻ loi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326386/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.