Editor: Umi
Chính là Quân Dật như thế nào cũng không dự đoán được, sẽ có Lâm Lộc xuấthiện ở rừng núi hoang vắng, hơn nữa quân Lâm lại bị phát độc phía trướcmột mảnh ngân hoa sen. Trời đã sáng, tia nắng ban mai phá tan tầng mâychiếu lên mặt Lâm Lộc, làm cho nàng không thể không mở mắt ra, chính làtrước mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của ai đó, bốn mắt nhìn nhauchóp mũi hai người dán vào nhau.
”A!” Lâm Lộc hét lên một tiếng.“Ngươi... “Nàng nhìn nam nhân nằm trên mặt đất vẻ mặt vô tội, nửa ngàynói không ra lời, hung tợn nhìn hắn.
Người nọ miễn cưỡng ngồixuống, hai con mắt thật to sửng sờ cũng không nói. Sơn động lâm vào yêntĩnh. Không khí trầm mặc bùng nổ, quên đi!
Lâm Lộc bĩu môi, mở miệng nói: “Ta ngày hôm qua cứu ngươi, ngươi cần phải báo đáp ta đấy.”
Nghe vậy người nọ hướng về phía nàng, xem thường nhìn Lâm Lộc, cau cái mũi, vẻ mặt không tin.
”Ngươi!!! người này tại sao có thể vong ân phụ nghĩa như vây, ta còn đemngoại bào cho ngươi, chính mình cũng không có đồ ấm để mặc, lạnh chếtta.” Lâm Lộc nói dối, mặt không đỏ, tâm không loạn.
”Thật sự?” Hắn sờ sờ áo choàng màu đỏ trên người mình hỏi.
”Đương nhiên, ta như là gạt người sao? Một thiếu nữ vì cứu ngươi, chính làngay cả thanh danh mình cũng không để ý. Bất quá ta cũng không cần ngươi phụ trách gì cả, mời bổn cô nương ăn bữa cơm đi, như vậy coi như là báo ân là đủ rồi.” Lâm Lộc thấy hắn bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326270/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.