Dỗ qua được một cửa Hình Huân, ta rốt cuộc cũng có thể vui sướng thoải mái đi giáo huấn một cậu ấm ăn ngon mặc đẹp sống trong nhung lụa không biết trời cao đất dày. Xoa xoa tay, thong thả bước tới bên giường, Mạc Ly càng sợ hãi, ta càng cảm thấy khoái trá, thực không có cách nào, khi thiện phạ ác ( khi: dối gạt; phạ: sợ),bắt nạt kẻ yếu, đây đều là thói hư tật xấu hàng đầu của tiểu thị dân. So với trước đây, lý do Phạm Cửu Tiêu chà đạp Mạc Ly cũng tương tự ta lúc này, ít nhất cũng giống ở điểm hắn không thể chịu nổi mấy vị tài tử ở trong cung làm bộ quân tử như ngọc, đạo mạo nhân nghĩa, miệng thì lúc nào cũng nói đạo đức trong sách vở. Cho nên, mới xảy ra cái chuyện Mạc tiểu hầu ngay tại nhĩ phòng của Ngự thư phòng bị hung hăng giày xéo…
Chỉ là, cái chính trong hồi ức không phải là hành vi man rợ mất hết nhân tính của dâm long, then chốt là… đó là Ngự thư phòng a, là nơi thiên tử đọc sách a, dâm long ngươi phát xuân thì phát xuân, cũng phải nhớ tới trong phòng ngoại trừ thư đồng là Mạc tiểu hầu ra, thì vẫn còn một tiểu hoàng đế nữa chứ? Ngươi là thúc thúc người ta, không dạy điều tốt thì thôi, ngươi cũng nên lo lắng nhân sinh quan của cháu trai có thể hay không bị cái tấm gương là ngươi bóp méo!?
Súc sinh đúng là súc sinh, ta phát hiện không thể dùng tư duy của một người bình thường mà lý giải Phạm Cửu Tiêu được. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-chi-tan-cuc/197134/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.