Từ khi trải qua biến cố bị Linh Vương chặn kiệu, ta cảm giác được rất rõ ràng toàn bộ toàn bộ trên dưới vương phủ bầu không khí lúc nào cũng vô cùng nặng nề. Đám phó nhân hết thảy đều chăm chăm quan sát đánh giá khi nhìn thấy ta, so với hồi trước chúng nhìn thấy Phạm Cửu Tiêu thì tựa như chuột nhìn thấy mèo thì trái ngược hoàn toàn. 
Không hề nằm ngoài sở liệu… Qủy kế của Tam Vương gia Phạm Cửu Hâm đã có hiệu quả. Uy tín của dâm long Phạm Cửu Tiêu này trong triều đình vì lần bại tích không đánh mà chạy kia đã tuột dốc không phanh. 
Mặc dù cũng cảm thấy tiếc, nhưng bất quá cái ta lo lắng hơn cả là vạn nhất thực sự không giữ được vị trí Nhiếp chính vương nữa, thì giữa cái chốn cổ đại không quen không biết này lấy cái gì mà mưu sinh đây. Ách… Đấy là còn chưa nói đến việc nuôi sống tiểu thố tử Lưu Quan nữa. 
Cảm giác này so với cái hồi học cấp ba, lúc mà lão mụ suốt ngày ở phía sau đốc thúc “Vạn nhất không đậu được vào đại học thì phải làm cái gì bây giờ ” cũng không khác là mấy, đáp án lúc đấy của ta là đem bút với sách kham khảo gộp lại ném đi, hào khí ngất trời mà rống: “Không thi được vào đại học thì đẩy là xe bán khoai dạo là xong! Tuổi trẻ có chân có tay làm sao mà chết đói được!?” 
Vậy nên hiện tại ta vẫn thản nhiên vênh váo nằm bên cạnh cái ao ở hoa viên phía sau vương phủ, nằm dưới cái nắng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-chi-tan-cuc/197125/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.