“Vương gia, Đồ công tử rốt cuộc là một người như thế nào? Có thể làm ngươi nhớ thương như vậy…” Cuối hạ đầu thu thời tiết thật là tốt, trời cao trong xanh, gió hiu hiu thổi, vừa có tiền, lại vừa có quyền, nhàn nhã tiêu dao so với thần tiên còn có phần hơn. Ta nằm nghiêng trên chiếc ghế mây đặt ở trong viện, Lưu Quan ngồi một bên ân cần quạt, tựa hồ là mơ hồ vì sao ta lâu lắm không có ngoạn qua hắn, hay nói trắng ra là làm chuyện ngược đãi thiếu niên. Khuôn mặt nhỏ nhắn nơm nớp lo sợ len lén nhìn, khiến ta thực sự không hiểu hắn chờ mong Phạm Cửu Tiêu làm gì mình? Hay là cái gì cũng không muốn làm?
Bất quá, hắn cũng là người đầu tiên nghiêm túc hướng ta hỏi về “Đồ Lâm”. Nói không cảm động là nói dối, ta nửa ngồi dậy, sờ sờ đầu Lưu Quan, ánh mắt nhìn hướng về phía mây trắng, lời nói tràn đầy hồi ức lưu luyến:”Đồ công tử sao? Hắn là một người rất tốt, bản vương không xứng với hắn.” Đúng vậy, tuy rằng không có quyền thế của Phạm Cửu Tiêu, mỗi ngày chìm đắm trong học tập cùng thi cử; tuy rằng Phạm Cửu Tiêu bào ngư ăn từng cân từng cân, còn bên kia thì ngay cả nước canh vị bào ngư cũng chưa từng có vinh hạnh nếm qua; tuy rằng xung quanh Phạm Cửu Tiêu tràn ngập mỹ nhân, bên kia chỉ lên mạng len lén xem hình mỹ nữ cũng bị trúng giờ trường học cắt điện; tuy rằng Phạm Cửu Tiêu chưa được 20 tuổi đã một đêm N người, giữa vạn bụi hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-chi-tan-cuc/1353008/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.