Lần đầu tiên Nguyên Sinh gặp Lục Tử Tu là lúc mới tám tuổi.
Cậu mặc một bộ y phục rách rưới, mặt mũi sạch sẽ, môi hồng răng trắng đứng trước mặt quản sự phủ Lục, dưới ánh mắt đối phương quan sát, cậu nơm nớp lo sợ túm chặt góc áo, chỉ sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, không dám hỏi gì.
Từ nhỏ tính tình cậu trầm tĩnh, chẳng qua không phải vốn nhát gan như vậy, nhưng sau khi cha nương bị người Hồ giết một năm trước, cậu phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ, có khi đông trốn tây núp, có khi gặp phải lưu dân thì bị bắt nạt, thậm chí sau đó còn bị người môi giới bán đi mấy lần, lần nào muốn lén lút trốn đi cũng bị bắt về đánh chửi một trận. Thời gian lâu dài, cậu trở nên nhát gan cẩn thận, cũng không có suy nghĩ muốn chạy trốn nữa, chỉ hi vọng có thể bán được cho người trong sạch, sống yên ổn vài năm.
Quản sự thấy cậu ngoan ngoãn, coi như thỏa mãn, liền mua cậu về, dẫn cậu vào hậu viện, vừa đi vừa nói: “Ngươi còn chưa quen thuộc ở đây, tuổi lại còn nhỏ không làm được việc nặng, tạm thời tới kho lau chùi đồ đạc. Ta thấy ngươi hiểu chuyện mới sắp xếp cho ngươi một công việc thoải mái như vậy, ngươi cũng đừng vụng chân vụng tay làm vỡ đồ.”
Nguyên Sinh tất nhiên là ông ta nói cái gì thì đồng ý cái đó, cũng luôn ghi tạc trong đầu, đồng thời hết sức cẩn thận, cố gắng nhớ kỹ đường đi quanh co ngoằn nghèo. Người môi giới đã sớm nói qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-duoi-thanh/1498122/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.