Vương Thuật Chi cũng không hoàn toàn giấu Tư Mã Vanh trong phòng, sau khi tuyết ngừng rơi liền bao kín người y, dẫn y ra đình nhỏ bên hồ ngồi, hâm một bình rượu, thưởng thức lớp áo bạc bao phủ đất trời một phương.
“Yến Thanh, trên mặt đột cuối cùng cũng có chút thịt rồi.” Vương Thuật Chi sờ lên má Tư Mã Vanh, mấy ngày gần đây miễn cưỡng xem như thỏa mãn vài phần.
Mỗi ngày chỉ có thể cảm nhận hô hấp bình ổn của y, sắc mặt Vương Thuật Chi thoạt nhìn bình thường, trên thực tế trong lòng đã sớm hoảng loạn, bây giờ thấy y đã hơi khởi sắc, loại khủng hoảng không cách nào khống chế kia rốt cuộc cũng biến mất chút ít.
“Bây giờ chúng ta đang ngồi bên hồ, nước hồ đã kết một tầng băng mỏng, xunh quanh trắng xóa, cảnh đẹp như thế chi bằng đệ mở mắt ra xem thử?” Vương Thuật Chi nắm tay Tư Mã Vanh, xúc cảm ấm nóng, lại dán lên mặt hắn, thấy không lạnh trong lòng mới an tâm hơn chút.
Thấp giọng tả cảnh đẹp hồi lâu, Vương Thuật Chi xem mình là hai mắt của Tư Mã Vanh, cuối cùng khẽ cười nói: “Động tĩnh của phủ Thừa tướng kinh động không ít tai mắt thám thính của người khác, nhưng đệ không cần lo lắng, không ai biết được thân phận thật của đệ. Bây giờ khắp kinh thành đều truyền ta bị đệ - một tên nam sủng mê hoặc đầu óc choáng váng….”
Hai tỳ nữ từ đi trên đường mòn cách đó không xa, thấy hộ vệ đứng xung quanh đình mặt không biểu tình, vội cẩn thận dè dặt đi qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-duoi-thanh/1498115/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.