Tư Mã Vanh nằm trên giường, dưới ánh nến chiếu rọi nửa sườn mặt đã bớt vài phần tái nhợt, nhíu mày, hai hàng mi như lông vũ đen run rẩy, mở nửa mắt ra, trong con ngươi đen kịt hiện vẻ mê mang, đảo một vòng mới hoàn toàn tỉnh táo, vừa chống tay chuẩn bị ngồi dậy liền đau quá hít sâu một hơi. LQĐON 
Vương Thuật Chi nhanh chóng đỡ y, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn, đại phu đã bôi thuốc cho ngươi, bây giờ cảm thấy thế nào? Đau lắm không?” 
Tư Mã Vanh chậm rãi nhíu mày, nâng mí mắt nhìn về phía người gần đó, nhưng vì y quay lưng với phía ánh sáng nên không nhìn rõ lắm, khàn khàn nói: “Tối rồi à?” 
“Ừ.” Giọng Vương Thuật Chi nặng trĩu, đôi mắt khóa chặt trên mặt y. 
Tư Mã Vanh dần thích ứng với bóng tối, thấy rõ mặt mũi của hắn, ánh mắt chạm nhau với hắn, trong ánh mắt này vướng víu gồm nóng bỏng thương tiếc và tình cảm phức tạp, giống như chìm xuống đầm lầy, không hiểu sao cảm thấy thân thể run khẽ lên một cái, vội nghiêng đầu qua một bên, vùi mặt sâu vào trong chăn ngủ bằng gấm. 
Vương Thuật Chi biến sắc, bưng mặt y quay lại, khẩn trương nói: “Đau lắm à?” 
Tư Mã Vanh bối rối nhắm mắt lại, thở sâu khẽ nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.” 
“Ta đỡ ngươi, trước tiên uống thuốc đã.” 
“Không dám làm phiền Thừa tướng, thuộc hạ có thể tự mình ngồi dậy.” 
Tay Vương Thuật Chi hơi khựng lại, lần nữa cúi đầu nhìn y, thấy y cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, đột nhiên bật cười, đưa tay sờ nhẹ cằm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-duoi-thanh/1498052/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.