Diệp Mạch Lương giới thiệu Tạ Kỳ đến làm ở một quán bar, Tạ Kỳ mỗi tuần đi hai ba lần, so với ca sỹ đi hát cũng không khác mấy, buổi tối chín rưỡi mang đàn ghi-ta đi làm. Ông chủ kia từng tài trợ cho bữa tiệc tối đón người mới của khoa bọn họ, lúc ấy nghe Tạ Kỳ trên sân khấu vừa đàn vừa hát bài “Dáng em” liền tán thưởng không thôi, nghĩ muốn kéo hắn vào quán mình làm. Ông ta quen với Diệp Mạch Lương, liền nhờ hắn hỏi Tạ Kỳ xem có muốn đến làm không. Diệp Mạch Lương nói lại với Tạ Kỳ, Tạ Kỳ lại không có hứng thú, nói kia cùng hát rong có gì khác nhau? Hơn nữa quán bar có mấy người tới thật sự là nghe hát? Muốn bày trò câu khách thì tìm mấy mỹ nữ đánh đàn dương cầm hay kéo vi-ô-lông không phải được hơn sao?
Diệp Mạch Lương cười giễu: “Cậu còn so đo người ta có phải thực sự nghe cậu hát hay không? Thôi đi, cậu còn không xuất thân chính quy được đào tạo chuyên nghiệp. Không phải là đi làm kiếm tiền sao? Cậu cần gì quản ngồi phía dưới là người hay heo?”
Tạ Kỳ bị những lời này làm nghẹn lại, tức giận nửa ngày nói không ra lời. Nhưng hắn biết Diệp Mạch Lương trước giờ nói chuyện luôn không suy nghĩ, bản thân cũng không có ác ý, chính là không biết xem hoàn cảnh mà ăn nói có chừng mực, vì vậy lạnh lùng nghiêm mặt đi ra ngoài, không cùng hắn so đo.
Diệp Mạch Lương căn bản không biết lời mình nói xúc phạm Tạ Kỳ, hắn cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ky-bat-ngu/1353684/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.