Mùa hè tại phương bắc thường ngắn, rất nhanh liền tới mùa thu.
Mùa thu là mùa thu hoạch, bất cứ địa phương nào cũng tổ chức lễ hội náo nhiệt, dân chúng Thiên triều gọi là ‘thu tế’.
Bắt đầu bận rộn từ mùa thu, rốt cuộc trong thu vàng có thể nghỉ ngơi hưởng thụ thành quả, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười hạnh phúc.
Năm nay Thiên triều mưa thuận gió hòa. Có được điều đó là do cải cách quyết đoán sau khi Cảnh Đức đế đăng cơ, giảm nhẹ bộ máy quan liêu, sau khi chấn hưng thủy lợi nông nghiệp thì có một mùa bình an.
Nhưng Tống Việt ở trong chốn thâm cung không thể cảm nhận được bầu không khí vui sướng nơi nhân gian. Tuy rằng gió nam ấm áp đã chuyển lạnh nhưng y vẫn an tĩnh ở trong phòng, cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng nào.
Ngày hôm ấy, Tống Việt được người trong cung dìu tới hậu hoa viên phơi nắng, trên đùi có một con mèo Ba Tư đang nằm lười biếng.
Loại mèo Ba Tư có đôi mắt âm dương thuần chủng được tiến cống tới, vốn vẫn được hết sức cưng chiều, không dễ gần người, nhưng kỳ lạ là đặc biệt thích dính Tống Việt. Vậy nên Triệu Đình Hạo liền đưa con mèo cho Tống Việt giải buồn.
Tống Việt không thấy hình dáng con mèo ra sao. Tuy y thấy xúc cảm khi chạm vào bộ lông của nó rất tuyệt nhưng không ngờ lại là loài vật quý giá đến thế, nên chỉ đối đãi với nó như những con vật bình thường.
Khi Triệu Đình Hạo bước vào hậu hoa viên thì thấy dưới bóng cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ki/1354105/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.