Ngày hôm sau, quản gia liền mang vài nô bộc tới giúp Thanh Ly thu dọn hành trang. Thanh Ly bảo họ ra ngoài, nói tự mình có thể làm được.
Những thứ trong phủ tướng quân, hắn không nghĩ sẽ mang đi. Hắn chỉ mang theo vài bộ y phục, vận dùng hàng ngày, một số thứ lặt vặt khác bọc trong tay nải.
Trước khi đi, Thanh Ly dường như nghĩ đến việc gì đó, liền nói với quản gia, mong có thể gặp tướng quân lần cuối.
Quản gia ngập ngừng một chút rồi đi thông báo. Một lát sau, y quay lại để chuyển lời tướng quân, “Sau này chúng ta là người dưng, đã không còn gì để nói. Mong Thủy Ngọc công tử bước khỏi tướng quân phủ, đừng quay đầu nhìn lại.”
Thanh Ly nghe xong, lòng đau như cắt. Hắn không để ý quản gia cản trở, khăng khăng đi tới trước phòng Tống Việt.
Đứng trước cửa, Thanh Ly nhẹ giọng nói, “Tống tướng quân, Thủy Ngọc tự biết bản thân không ra gì, là Thủy Ngọc có lỗi với tướng quân. Nhưng tướng quân có lẽ không biết, ta và Hô Nhĩ Xích mặc dù có quen biết từ trước, nhưng khi đó ta hận hắn thấu xương. Về sau gặp được tướng quân, được thấy một Tống tướng quân trên đời không có ai sánh được. Nhưng nhân duyên trùng hợp cho chúng ta được gặp lại nhau, chỉ tiếc rằng đã ở sai nơi. Lần tương phùng này, Thủy Ngọc đã gửi tâm nơi người khác. Trái tim chỉ có một, làm sao dung hai người? Tướng quân là người tri kỷ trên đời khó có được, dù hôm nay tướng quân muốn cùng ta dứt áo đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ki/1354072/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.