Thanh Ly cảm thấy cơ thể thật nhẹ nhàng. Hắn hiểu được bản thân chắc chắn đã chết rồi. Thế nhưng hắn vẫn rất hài lòng.
Không cần phải trải qua cảm giác đau đớn khi sinh con, cũng không cần phải tiếp tục làm nữ nhân nữa.
Mặc dù không thể thấy được đứa con mà mình đã bao bọc chín tháng mười ngày, nhưng hắn biết rõ, nếu như đứa nhỏ có thể tồn tại được, nhất định sẽ biết ‘mẫu thân’ yêu hắn đến nhường nào. Hô Nhĩ Xích chắc chắn sẽ chăm sóc cho nó chu đáo. Điểm đó hắn rất an lòng.
Những chuyện tình cảm đó thôi thì cứ để nó trôi theo dòng nước.
Hắn thoải mái thở ra một hơi.
Bỗng đâu bên tai lại truyền đến tiếng người
“Ngọc tướng công có hơi thở rồi!”
Âm thanh lộn xộn không ngừng vang lên. Lách cách lách cách, khiến đầu Thanh Ly đột nhiên đau như búa bổ, tất cả xúc giác đều quay về. Cổ họng dường như muốn bốc cháy.
“Nước…”
Hắn khó nhọc mở mắt, hướng về phía người xa lạ đang ở trước mắt kia, thều thào nói.
Nha hoàn đang ở bên giường nhanh nhẹn đi lấy chén nước mang đến, đỡ Thanh Ly ngồi dậy.
Dòng nước mát lạnh chạy vào trong yết hầu, khiến cho ý thức của Thanh Ly dần dần hồi phục.
Những đồ đạc bầy biện trong căn phòng này rõ ràng không phải là của Hoàng trướng Hung Nô, mà lại giống như là của một gia đình người dân của Trung Hoa thời xưa.
“Xin hỏi… đây là nơi nào vậy?”
Đột nhiên ý thức được âm thanh của mình, hoàn toàn không phải là tiếng nói của nữ nhi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ki/1354063/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.