Vương Trạch Vinh vốn định tay không tới nhà Ngô lão nhưng lại nghĩ dù sao cũng là đầy tháng bé nên phải mang gì đó theo. Vì thế hắn mua một ngọc bội. Đến vị trí của Ngô lão thì ông ta không thiếu gì, thiếu chỉ là thái độ của mọi người mà thôi.
- Ha ha, Trạch Vinh, mau vào trong ngồi.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Ngô lão đứng lên nói.
- Ngô lão, tôi không tới muộn chứ?
Vương Trạch Vinh đưa tay ra đỡ Ngô lão.
Ngô lão lần này xem ra đã yếu hơn nhiều nên đứng cũng không yên.
Dìu Ngô lão ngồi xuống, Vương Trạch Vinh thấy người tới đều là thân tín của ông ta. Hai người con trai cùng mấy người cháu đều ở đó. Đái Lương Đào kia cũng ở đây.
Ngoài ra Vương Trạch Vinh cũng thấy hai tư lệnh gồm tư lệnh Quân khu Ninh Dương - Dương Cương cùng tư lệnh Quân khu Lan Châu – Tây Môn Xuy Tuyết.
Hai người kia đứng lên chào Vương Trạch Vinh.
Hắn cũng vội vàng bắt tay hai người.
- Ha ha, Trạch Vinh, lần này tôi cũng không mời nhiều người, chỉ là mời mấy đồng chí tới ngồi rồi nói chuyện mà thôi.
Ngô lão nói.
Vương Trạch Vinh nhìn đứa bé đang được mẹ bế nên nói:
- Chắc là cháu bé này?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Đái Lương Đào kia vội vàng đứng lên, cung kính nói:
- Bí thư Vương, tôi là Đái Lương Đào, cảm ơn ngài đã đến.
Ngô lão cười nói:
- Trạch Vinh, đây là cháu rể của tôi –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3039234/chuong-1698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.