Uông Nhật Thần dậy khá sớm, lúc ra ngoài thấy xe của Vương Trạch Vinh đã sớm rời đi. thực ra Vương Trạch Vinh đi lúc nào thì ông cũng biết.
Cả đêm qua không ngủ, ông suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Lâm Khâm bây giờ đã là kẻ điên, Uông Kiều bây giờ do nhiều nguyên nhân nên không thể ly hôn.
Lại nghĩ tới Uông Kiều bây giờ thường hay nở nụ cười, Uông Nhật Thần cảm thấy có thể ở bên Vương Trạch Vinh chính là niềm hạnh phúc đối với Uông Kiều.
Con người dù sao cũng phải có một điểm dựa mà, Uông Kiều nếu như không có Vương Trạch Vinh thì có lẽ còn không có con, mỗi ngày chỉ biết buồn phiền mà thôi.
- Lão Uông, hôm nay dậy sớm thế?
Một ông lão cũng dậy khá sớm từ xa đã chào Uông Nhật Thần.
- Lão Triệu, ông đúng là rất kiên trì tập luyện.
- Biết sao được, con cái không ở bên nên chỉ có thể tự chăm cho mình mà thôi.
Nhìn Triệu lão chạy đi, Uông Nhật Thần lại nghĩ tới Uông Kiều và Uông Phỉ. Tên Vương Trạch Vinh này các mặt đều được, chỉ có mỗi phụ nữ là không ổn.
Uông Nhật Thần lắc đầu.
chạy thêm một đoạn, Uông Nhật Thần lại nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh sẽ phát triển. Nếu Vương Trạch Vinh phát triển thì dù Vương Trạch Vinh không giúp Uông gia cũng không được. Ai bảo Uông gia sắp thành Vương gia rồi.
Uông Nhật Thần cười khổ một tiếng. Vương Trạch Vinh này làm quá được, đời sau của Uông gia tất cả đều thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3039225/chuong-1690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.