- Con cá chỉ có thể sống ở nước đục, nước đục có gì? Trong nước đục mới có dinh dưỡng mà con cá cần.
Sướng Chính Thanh cười ha hả chỉ vào mặt nước rồi nói với Vương Trạch Vinh.
Sướng Chính Thanh lúc này trông rất tỉnh táo, nhạy bén không giống một ông lão.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Sướng lão xem ra rất thích câu cá.
Ngồi trên ghế, Vương Trạch Vinh thấy bàn để đầy đồ ăn xem ra Sướng lão này cũng là người biết hưởng thụ.
- Con người mà đến khi già là không có sở thích gì mấy. Tôi rảnh rỗi nên ra đây ngồi một chút mà thôi. Trạch Vinh, cậu xem ra cũng không hay câu cá thì phải. Con cá cũng có suy nghĩ của mình. Cậu nhìn bọn nó xem, nó đang bơi để tìm thức ăn đó. Chúng ta là người câu cá chỉ câu được cá đói mà thôi, còn cá no tuyệt đối sẽ không câu được.
Vương Trạch Vinh không ngờ Sướng Chính Thanh này lại nói chuyện câu cá với mình.
Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười. Chẳng qua nếu ngồi xuống thì hắn không ngại nghe ông lão nói một chút.
- Ha ha, Sướng lão nói đúng, cá câu được đều là cá tìm thức ăn. Đương nhiên cũng vẫn có bất ngờ.
Sướng Chính Thanh cười cười nhìn Vương Trạch Vinh, sau đó ông chỉ mặt nước nói:
- Tục ngữ nói cá lớn ăn cá bé, cá bé ăn tôm tép. Cá lớn chính thức thì bọn nó đâu thiếu thứ ăn. Nếu như cậu thật sự câu được cá lớn chẳng qua chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3039079/chuong-1620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.