Vương Trạch Vinh về nhà thì thấy Lữ Hàm Yên không ở đây, ngay cả bảo mẫu và đứa bé cũng không có. Nhìn Diệp Ny Na đang nấu ăn, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng.
- Hàm Yên đâu em?
Diệp Ny Na có chút xấu hổ đi tới cầm cặp cho Vương Trạch Vinh, sau đó lấy dép trong nhà để hắn thay.
- Chị mang cháu và bảo mẫu về Bắc Kinh nói là có việc.
Vương Trạch Vinh nghe vậy thì hiểu Lữ Hàm Yên muốn tạo không gian cho mình và Diệp Ny Na. Nghĩ đến đứa bé còn đi học nên Vương Trạch Vinh nói:
- Con không đi học sao mà lại về Bắc Kinh.
- Hôm nay là thứ sáu, chị xin nghỉ buổi chiều cho cháu.
- Ồ.
- Vương ca, em hiểu ý Hàm Yên tỷ, chị ấy là một người tốt.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống, lúc này trong nhà có mình Diệp Ny Na nên hắn cũng thả lỏng hơn.
Nhận cốc nước từ tay Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh nhìn Diệp Ny Na mà nói:
- Vết thương của em hết hẳn rồi chứ?
Diệp Ny Na cười nói;
- Vương ca, em khỏe hẳn rồi. Anh nhìn xem, về cơ bản không còn sẹo.
Không có người khác ở bên nên Diệp Ny Na cũng thoải mái hơn. Cô biết giữa cô và Vương Trạch Vinh không nên kéo dài nữa. Cô đã từng này tuổi nếu không nắm bắt thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhìn Diệp Ny Na ngồi cạnh mình, Vương Trạch Vinh không thể nhìn ra cô đã trên 30. Dù từ góc độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038632/chuong-1396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.