Biết rõ Lão bí thư không thể buông bỏ Hải Đông nên Vương Trạch Vinh biết cho dù Hải Đông có hấp dẫn thế nào đi chăng nữa thì mình cũng không có khả năng đến đó. Bây giờ thấy ý của Ngô Tán Lâm nên Vương Trạch Vinh cảm thấy phải coi trọng việc này, nhất quyết không thể thuận theo ý của Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm được.
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng thấy buồn cười, ngồi trước mặt mình là hai ủy viên bộ chính trị, hai người này dù tới chỗ nào cũng là nhân vật có thể hù ngã người khác, nhưng giờ cả hai lại đang thể hiện một thái độ ngang hàng với mình. Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút tự đắc, nhớ khi xưa mình chỉ là một cán bộ xã nhỏ bé, chưa từng bao giờ nghĩ tới việc mình cũng trở thành một nhân vật có thể chấn động một phương, lại càng không tưởng được ủy viên bộ chính trị lại đối đãi mình với thái độ như vậy.
Không gian ở nơi này khá rộng rãi, đặc biệt nhờ dày công trang trí nên dù ở bên trong nơi này cũng không có cảm giác bị đè nén.
Từng khúc nhạc du dương truyền đến tai, mắt thì toàn thấy mỹ nữ ca múa, cuộc sống như này Vương Trạch Vinh thật đúng là rất hiếm khi thấy. Hắn lại càng hiểu sâu thêm về thế lực của Lý Kiền Ý ở Bắc Kinh, quả nhiên là người lăn lộn nhiều năm nên ảnh hưởng rất sâu sắc!
Nhìn thấy Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm hưởng thụ như vậy, Vương Trạch Vinh thấy mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038439/chuong-1309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.