- Sao, không thể ăn ư?
Thấy mọi người chỉ ăn một ít, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
- Ngon ạ.
Có mấy người vội vàng cắm cổ ăn.
- Thật sự ngon sao?
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói.
Mấy người nói ăn ngon mà như muốn khóc, thứ này mà ngon ư, quá khó nuốt.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, mọi người chỉ có thể cúi đầu mà ăn.
Nhìn mọi người, Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là thôn Hắc Thạch, là thôn nghèo nhất của Xã Thiên Tỉnh. Dân ở đây hàng ngày đều ăn như vậy. Hôm qua tôi ở nhà nông dân, nói chuyện với bọn họ thì biết cả năm bọn họ khó có một lần ăn thịt. Thôn này mỗi khi săn được thú thì là ngày vui nhất với người dân, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thịt vào bụng.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:
- Thôn vui nhất là việc quốc gia có chính sách trợ cấp bọn họ. Khi bọn họ nhận được tiền trợ cấp đầu tiên thì đã tiến hành liên hoan lớn chưa từng có. Một số người không biết tiếng Hán đã học một câu để nói, các đồng chí biết là câu gì không? Đảng cộng sản muôn năm.
Vương Trạch Vinh tức giận nói:
- Biết không? Bọn họ hô lên như vậy đó. Các đồng chí làm như thế nào hả, cứ như vậy vứt đi chính sách tốt của Đảng.
Vương Trạch Vinh lại gắp thêm rau vào bát Trần Ba rồi nói:
- Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, thứ này mà nguội thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038401/chuong-1291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.