- Chú em, chú trẻ nhất mà sao còn không đi được nhiều bằng mọi người?
Cát Hữu Bùi tuy đã uống nhiều rượu nhưng đi trên núi rất nhanh. Đi được hơn 2 tiếng thì Phan Bằng Trình không thể đi được nữa, không ngừng thở hổn hển. Theo Vương Trạch Vinh ra hiệu, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi. Cát Hữu Bùi cười cười nhìn Phan Bằng Trình.
Phan Bằng Trình ngồi đó thở hổn hển và uống nước một lúc mới đỡ lại. Y đúng là chưa từng leo núi nhiều như vậy. Nhìn Bí thư Vương đi thoải mái như vậy, Phan Bằng Trình rất buồn bực. Y thấy lần này mình biểu hiện rất không tốt.
- Tiểu PHan là người sống trong thành phố, chưa từng leo núi nhiều như vậy mà.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Cát Hữu Bùi lắc đầu nói:
- Bây giờ đám trẻ thành phố đã bao giờ chịu khổ, đâu thể so sánh với trẻ em miền nói.
- Trong trại Trát Ngõa có bao người vậy anh?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Trong trại có vài trăm hộ dân, bây giờ chỉ còn hơn phân nửa người ở lại. Người trẻ thì số vào thành phố rồi, dù như thế nào trong thành phố còn có thể làm công nhân, có quần áo mặc, có cơm ăn.
- Không quần áo mặc? Ăn không đủ no?
Phan Bằng Trình khó hiểu hỏi.
Vương Trạch Vinh cũng có chút khó hiểu mà nhìn Cát Hữu Bùi.
- Ôi, mấy người vào trại là thấy ngay.
Nghỉ một lúc, mọi người lại tiếp tục đi. Mặc dù đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038389/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.