Vương Trạch Vinh bây giờ biết quan trọng nhất với mình chính là phát triển Nam Điền. Bây giờ Trung ương đã có ý để Nam Điền lên cấp, quan trọng là xem Nam Điền có thể đạt được đủ tiêu chuẩn hay không? Muốn đi được đến nước đó thì còn thêm nhiều khoảng cách, một năm có thể đạt được không? Nói thật Vương Trạch Vinh cũng không quá tin tưởng.
Vương Trạch Vinh vừa xuống máy bay liền nhận được điện của ông bố gọi tới. Vương Đại Hải lớn tiếng nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, con làm lãnh đạo kiểu gì thế hả. Con xem tình hình miền núi Nam Điền đi, bố thấy nóng mặt thay cho các lãnh đạo.
Vương Trạch Vinh nghe thấy ông bố mình nói như vậy liền vội vàng hòi nguyên nhân.
Nghe Vương Đại Hải nói, Vương Trạch Vinh mới biết ông không ngờ đi tham gia trợ giúp miền núi nghèo của Nam Điền. lần này đến một bản rất xa, thấy dân trong núi ngay cả quần áo cũng không mua nổi, ông liền gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng biết Nam Điền có việc này, tâm trạng cũng rất nặng nề. Hắn vội vàng nói mình sẽ mau chóng thay đổi tình hình lạc hậu này của Nam Điền.
Lần này lên Bắc Kinh không nhiều việc nên Vương Trạch Vinh có một chút thời gian tự hỏi, cũng không quá cấp thiết với việc lên cấp của Nam Điền như trước.
Vương Đại Hải gọi đến cũng là lời nhắc nhở với Vương Trạch Vinh. Làm Bí thư tỉnh ủy thì phải lo cho quần chúng nhiều hơn.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038382/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.