Nhìn Hoàng Phủ Nhược Lệ đi theo mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Được rồi, tôi đã gọi cho Bí thư tỉnh ủy Khuông, người ở thành phố sẽ không làm khó cô, sau này làm tốt công tác là được.
Cũng không thấy Vương Trạch Vinh có hành động gì đặc biệt, Hoàng Phủ Nhược Lệ hơi gấp. Cô bố trí nhiều năm như vậy mà khi đến lúc quan trọng nhất lại không có hiệu quả sao?
Nhìn thoáng qua Vu Dương đi cùng, Hoàng Phủ Nhược Lệ cắn nói với Vương Trạch Vinh:
- Hay là chúng ta tìm một chỗ?
Vu Dương nghe thấy vậy liền thiếu chút nữa muốn tát vào mặt mình. Mình chạy đến đây làm bóng đèn làm gì? Vu Dương vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi còn có việc phải đi trước.
Vương Trạch Vinh nhìn Vu Dương rồi nói:
- Anh không phải sớm đi rồi sao?
Vu Dương càng biết mình ở lại đây không thích hợp nên cười hắc hắc nói:
- Vừa lúc có chút việc nên không đi được.
Vu Dương nói xong liền vội vàng đi ngay, không đợi Vương Trạch Vinh nói.
Thấy Vu Dương biết ý như vậy, tâm trạng Hoàng Phủ Nhược Lệ khá vui. Cô khoác tay Vương Trạch Vinh, còn cố ý dùng một bên ngực cạ cạ vào tay Vương Trạch Vinh, cô nhỏ giọng nói:
- Vương ca, em đã đợi ngài rất nhiều năm.
Nghe Hoàng Phủ Nhược Lệ nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới phát hiện hai người đang đứng dưới bóng đèn nên trông Hoàng Phủ Nhược Lệ trang điểm nhạt cũng khá đẹp.
- Cô bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038374/chuong-1278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.