Ngay khi Hác Duệ Bân chạy lên tỉnh thì cách huyện không xa trong một biệt thự sang trọng ở thành phố, Dương Thủy Tiên – vợ vừa ly hôn với Hác Duệ Bân đang nằm trong vòng tay một người đàn ông trung niên.
- Tổ Quân, em đã ly hôn với Hác Duệ Bân theo ý anh. Bây giờ em đã thành người tự do, chúng ta bao giờ kết hôn?
Bây giờ trong lòng Dương Thủy Tiên chỉ có người đàn ông đầy quyền lực này mà thôi.
- Hắn có điểm gì khác lạ không?
Phó thị trưởng Hoàng Tổ Quân một bên vuốt ve người phụ nữ trong lòng, vừa hỏi.
Nói thật Dương Thủy Tiên đúng là người phụ nữ quyến rũ. Đúng là bởi vì thế nên Hác Duệ Bân mới bị ả tán tỉnh mà lấy. Lúc ấy Dương Thủy Tiên vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng như con chim nhỏ.
Dương Thủy Tiên nhíu mày nói:
- Anh sao cứ hỏi em mãi về tên phế vật Hác Duệ Bân đó chứ.
Hoàng Tổ Quân cười nói:
- Vì có được em thì anh đương nhiên phải hiểu tình hình đối thủ chứ?
Lời này làm Dương Thủy Tiên có chút vui vẻ:
- Có gì khác chứ, mấy năm qua hắn chỉ là kẻ vô dụng.
Lúc này Dương Thủy Tiên đang dùng tay sờ sờ chỗ đó của Hoàng Tổ Quân.
Hoàng Tổ Quân sớm từ Dương Thủy Tiên biết mấy năm nay Vương Trạch Vinh không hỏi gì đến Hác Duệ Bân. Hoàng Tổ Quân biết Hác Duệ Bân đã xong.
Hoàng Tổ Quân nghĩ hôm nay là ngày đau khổ nhất của Hác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038301/chuong-1241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.