Ban Tổ chức cán bộ Trung ương nói giao quyền đề cử cán bộ cho Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh về nhà liền nghĩ tới việc này. Nam Điền đang phát triển, người giữ chức chủ tịch tỉnh phải ủng hộ công tác của hắn, còn là người sẽ tự đảm đương được công việc sau khi hắn đi.
Thấy Vương Trạch Vinh về nhà, Lữ Hàm Yên rất vui vẻ mà nói:
- Anh lần này lại làm loạn Bắc Kinh rồi. Nhìn Chu gia xem, thoáng cái đã đổ. Bây giờ mọi người coi anh là không thể đụng tới.
- Không thể đụng vào?
Nghe gọi như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ai lại rảnh rỗi mà đưa ra cách gọi này nhỉ?
- Bố nói anh phải nhũn nhường chút. Anh xem mình bây giờ coi, cả nước đều biết tên.
Lữ Hàm Yên mặc dù nói như vậy nhưng từ trong mắt cô lộ rõ sự tự hào.
Vương Trạch Vinh không quá để ý người khác nói mình ra sao. Hắn hiểu rõ tình hình lần này, lần này nhiều gia tộc Bắc Kinh hợp lại chia các Chu gia. Mặc dù hắn là tiên phong nhưng lại nhiều người có lợi, chỉ cần như vậy thì không ai nói gì hắn cả.
- Hàm Yên, em cũng nên dần rời khỏi việc kinh doanh đi.
Vương Trạch Vinh kéo Lữ Hàm Yên ngồi xuống cạnh mình rồi nói.
Thông qua việc này cũng là cảnh tỉnh Vương Trạch Vinh. Lữ Hàm Yên làm kinh doanh là không thể, như vậy ảnh hưởng tới sự phát triển của hắn. Hắn nếu muốn tiến thêm thì Lữ Hàm Yên không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038292/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.