Trên sân khấu là nữ quân nhân đang hát tiếng Trung Quốc. Vương Trạch Vinh nhìn nữ quân nhân thì thấy rất được. Dù là thân hình cũng được, khuôn mặt cũng đẹp, là loại phụ nữ đủ làm cho người ta động lòng.
- Ha ha, đây là nữ ca sĩ được hâm mộ nhất quốc gia tôi, tên là Ngô Như Cơ.
Lâm Gia Bá ở bên nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Hát rất hay, rất giống người Trung Quốc.
- Ha ha, lát nữa phải bảo cô ấy mời ngài nhảy một điệu.
Lâm Gia Bá nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.
Khi tiết mục kết thúc thì do Lâm Gia Bá dẫn đầu, Vương Trạch Vinh theo sau, mọi người đi lên sân khấu.
Vương Trạch Vinh vẫn luôn mỉm cười. Bây giờ hắn cũng phát hiện đến cấp bậc này thì giữ nụ cười là rất quan trọng.
Đám người bắt tay diễn viên, khi bắt tay Ngô Như Cơ, Vương Trạch Vinh khen:
- Cô hát rất hay.
Ngô Như Cơ cười cười và lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
Có thể được lãnh đạo người nước ngoài khen điều này là việc tốt đối với các cô diễn viên, có thể tăng lên địa vị của cô.
Vương Trạch Vinh cũng chỉ là khen cô hát bài tiếng Trung Quốc rất hay. Chỉ cần là cô ca sĩ hát làm hắn hài lòng, hắn cũng sẽ khen một chút. Phiên dịch không ngừng nói lại câu nói của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ chăm chú nghe và đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038165/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.