Nhìn người bị Lý Minh Quốc đánh ngã dưới đất, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Hắn đang nghĩ có cơ hội đánh nhau thì đã kết thúc rồi. Lý Tam Nha vội vàng đi lên đỡ người nhà bị đánh ngã.
Lâm Y Quý đang mở to mắt, y dù như thế nào cũng không ngờ Lý Minh Quốc lại lợi hại như vậy.
Điền Hoài Trụ thấy thế liền nói với bố mẹ Lý Tam Nha:
- Xem ra việc này không được rồi, Lý Tam Nha không đồng ý thì tôi không ép. Bỏ đi.
Điền Hoài Trụ nhìn Lý Tam Nha và thầm thở dài một tiếng. Cô bé này đẹp nhất thôn nhưng lại bị Vương Trạch Vinh kia ngăn cản.
Thấy chuyện thành như vậy, Lý Tam Nha không đồng ý, đánh không lại người ta nên người nhà Lý gia cũng không dám làm gì.
Lúc này mẹ Lý Tam Nha khóc rống ngồi đó mắng cô bé không có lương tâm, không lo cho gia đình.
Bố Lý Tam Nha cắn răng nói với Điền Hoài Trụ:
- Chúng tôi nhận nhiều quà của anh, tôi sẽ từ từ trả.
Điền Hoài Trụ nhìn Vương Trạch Vinh, không biết sao y lại có chút sợ Vương Trạch Vinh. Y thấy sự uy nghiêm của đối phương nên đâu dám nhận lại:
- Bỏ đi, chỉ là mấy ngàn mà thôi. Coi như tôi hỗ trợ các người đi.
Điền Hoài Trụ không lấy Lý Tam Nha, không ít phụ nữ trong thôn vây quanh Điền Hoài Trụ, tích cực giới thiệu con gái nhà mình. Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói với Điền Hoài Trụ:
- Điền Hoài Trụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038039/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.