Xe việt dã chạy trên đường gập ghềnh. Vương Trạch Vinh chưa từng tưởng tượng ra con đường lại khó đi đến thế.
Vào đầu hạ, mưa lại lớn, nên nước còn đọng thành vũng, trơn trượt hết chỗ nói.
Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thu Ứng Vũ ngồi phía trước cùng với tài xế, nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tài xế chăm chú lái xe.
Vương Trạch Vinh muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thỉnh thoảng lại bị chiếc xe làm xóc nẩy lên, không thể ngồi nhắm mắt như Thu Ứng Vũ được.
- Thế nào? Ngồi xe như vậy không quen à?
Thu Ứng Vũ đột nhiên hỏi.
Tuy rằng Thu Ứng Vũ đang nhìn ra phía trước, nhưng Vương Trạch Vinh biết hắn đang nói chuyện với mình.
Nghe Thu Ứng Vũ hỏi, Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Đường quái gì như thế này, vậy mà không ai tu sửa gì à? Một địa phương muốn phát triển đi lên, quan trọng là phải ưu tiên phát triển giao thông đầu tiên, nếu không làm sao có thể giao thương được với bên ngoài.
Thu Ứng Vũ cười nói:
- Đường như thế chỉ mới bắt đầu thôi, từ thành phố Quán Hà đến huyện Đại Phường có tới bốn mươi cây số, toàn đường bị ghập nghềnh như vậy.
Nghe nói còn phải đi tiếp đoạn đường dài như thế này, Vương Trạch Vinh cảm thấy toàn thân mình đau nhức.
Người lái xe tên Tiểu Lý nói:
- Chủ tịch huyện Vương, nếu ngài có thể nghĩ cách tu sửa con đường này thì đã là người có công lớn với huyện Đại Phường rồi.
Vương Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3036162/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.