Thang máy mở ra, Tư Dĩ Nam cuối cùng cũng chịu nới lỏng cánh tay. Uông Ngữ đẩy mạnh người trước mắt ra, dùng hai bàn tay chà thật mạnh lên môi. Cả khuôn mặt đã đỏ bừng, rơm rớm nước mắt.
Một người phụ nữ độc lập tài chính, cuồng công việc, không có ý định đoái hoài gì đến tình cảm nam nữ. Thì đối với cô như một sự sỉ nhục đến lòng tự tôn. Những hành động thân mật này cô chưa bao giờ được nếm trải.
"Tên bệnh hoạn lưu manh."
Uông Ngữ mất mặt hét lên, dùng lực vào chân mang giày cao gót, giẫm mạnh vào bàn chân của Tư Dĩ Nam. Khiến anh đau đến nghiến răng quát lên, náo động những người gần đó.
"Cô điên à?"
Uông Ngữ nhìn mọi người đang tò mò bước đến, lòng nóng như lửa đốt, hoảng sợ bấm liên tục khiến thang máy đóng lại. Thang máy nhận lệnh, một lần nữa đi lên.
Cô chỉnh lại mái tóc một cách mất tự nhiên. Tư Dĩ Nam nhăn mặt xoa chân, đau đớn mà chất vấn.
"Có cần làm quá lên như thế không? Tôi còn chưa có làm hành động nào quá đáng với cô, nổi điên cái gì?"
Uông Ngữ quay phắt lại, dùng ngón tay chỉ trỏ vào mặt anh, mặt nóng phừng phừng.
"Tôi không phải là gái quán bar, đừng dùng những hành động thô bỉ đó lên với tôi! Cút cho khuất mắt tôi, mở cuộc họp khẩn, tôi cần báo cáo với giám đốc Cao."
Tư Dĩ Nam như mắc nghẹn, hành động thô bỉ? Anh chỉ là thấy cô nói quá nhiều, muốn cô im miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-huyen/2838488/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.