Đến Tư gia, Uông Ngữ như được mở mang tầm mắt hạn hẹp. Nếu không dựa vào cái danh Tư Dĩ Nam, sợ rằng cả đời không có diễm phúc bước chân vào Tư gia nữa bước.
"Uông tiểu thư, đây là phòng sách của cậu chủ."
"Cứ gọi tôi là Uông Ngữ."
Người giúp việc vội cúi thấp đầu.
"Thưa Uông tiểu thư, tôi nữa câu cũng không dám mạo phạm."
"Được rồi, cô làm việc của mình đi."
"Thưa, tôi phải ở trước cửa đợi lệnh của cậu chủ khi cần, đến khi cậu chủ rời khỏi phòng sách mới được phép làm việc khác."
Đâu ra lắm quy tắc vậy? Uông Ngữ cũng không nói thêm, đẩy cánh cửa nặng nề bước vào trong.
Tư Thuật thấy cô bước vào, có chút gấp gáp đứng dậy, thấp thỏm sợ cô mất tự nhiên lại ngồi xuống. Anh chỉ vào chiếc ghế trống kế bên cạnh.
"Cứ sợ em sẽ không đến, em ngồi đi."
Uông Ngữ liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh anh, nhưng lại chọn ngồi chiếc ghế phía đối diện. Nụ cười trên môi Tư Thuật cứng ngắc, miễn cưỡng nói.
"Khoảng cách của chúng ta lớn đến vậy sao?"
"Không phải."
Uông Ngữ cắt lời anh, cứng rắn hỏi ngược lại.
"Dường như giữa tôi và Tư thiếu gia có chút hiểu lầm thì phải. Tôi là tôi, anh là anh, không có chúng ta. Và cũng không có hai từ "khoảng cách" mà chính là "không cùng một thế giới"."
Tư Thuật chua xót, miệng lưỡi đắng đến lạ. Ánh mắt thâm tình nhìn cô, dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách của Uông Ngữ bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-huyen/2838478/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.