"Tức chết đi được."
Lộ Viên Viên một mình đứng trước gương không ngừng múa máy tay chân, gào thét.
Người đàn ông kia cư nhiên để cô chờ một tiếng đồng hồ hơn, hại cô phải hứng chịu sự nhạo báng của mấy ả đồng nghiệp.
Dù chung cư cô thuê tận trên lầu 2 nhưng Lộ Viên Viên vẫn nghe được âm thanh ồn ào, lúc sau lại có tiếng than phiền đầy náo nhiệt phát ra từ phía dưới cổng.
Mang tâm trạng bất an cô cẩn thận vén tấm rèm rất khẽ, mới từ từ ló mặt ra nhìn xuống dưới cổng.
Ánh mắt vừa quét xuống đã đụng phải cái liếc mắt bén ngót của tên lưu manh cô vừa nguyền rủa.
Tiêu Giãn nhìn thấy chiếc đầu nhỏ đang chăm chú nhìn mình, tay ngoắc ra lệnh cho cô hãy xuống dưới.
Lộ Viên Viên mặt trắng bệt nói không thành tiếng, lòng lộp độp như nghe được âm thanh trái tim run lên vì sợ hãi, chôn chân tại chỗ không hề muốn xuống với anh.
Tiêu Giãn liếc mắt nhìn ra người phụ nữ không có ý định đi xuống, không kiên nhẫn lại bấm kèn inh ỏi.
Mọi người xung quanh đầy ghét bỏ nhìn người đàn ông phiền phức trước mặt, một bà thím muốn phát điên hét lên.
" Nè cậu kia muốn gây sự sao? Ồn ào chết đi được."
Người đàn ông tỏ ra vẻ bất lực hất cầm về phía Lộ Viên Viên trên lầu, khuôn mặt trông rất đáng thương.
"Có chút hiểu lầm với vợ, thím giúp tôi khuyên cô ấy một chút. Không được chỉ đành dùng cách này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-huyen/2838454/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.