"Ở đây vẫn không có."
Trưởng làng già nua mặt đã nhiều nếp nhăn, không giấu được vẻ mặt buồn bã.
Mọi người thất vọng rời khỏi nhà hộ dân cuối cùng, Phó Hàn bụng đã đói cồn cào đến tay chân đã run lên lợi hại, "Đói chết em rồi".
Trời nhá nhem tối, ánh đèn trong nhà dân le lói khiến con đường trở nên tối tăm không rõ phương hướng, gió thổi vào người từng cơn, lạnh đến run bần bật.
"Ring ring..."
Tiếng điện thoại vang lên, Uông Ngữ sờ tay vào túi quần biết chính là di động của mình, nhanh tay rút ra.
Màn hình hiển thị "Tư Dĩ Nam", Phó Hàn mắt sáng rỡ nhanh nhảu nói, "Anh Tư gọi chúng ta về ăn tối à?"
"Có việc gì vậy?", Uông Ngữ nhấc máy, mơ hồ hỏi ngay.
"Mọi người mau về nhà ông già ngay đi, giúp tôi một tay cản bọn họ lại, Lộ Viên Viên cùng con nhỏ điên sắp lao vào tẩn nhau một trận nhừ tử rồi."
Tiêu Giãn hoảng hốt chụp lấy điện thoại, "Cậu chủ, bên đó xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đã thông não được cái chó gì đâu? Con nhỏ điên ở đâu đến, tự dưng nhào vào túm tóc bọn tôi quật túi bụi đây này. 3 phút, lệnh cho cậu có mặt ngay lập tức, xách con nhỏ này vứt xuống sông cho tôi."
Tiếng ồn ào đổ vỡ vọng lại qua di động, trưởng làng nghe thủy tinh vỡ tan tành đã muốn ngất xĩu ra đất, ôm tim gào lên.
"Đừng có chạm vào bình sứ bên cạnh cửa sổ, trời ơi... Chương Tử."
Câu nói lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-huyen/2838430/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.