Lúc Dịch Tân xuống máy bay thì trời đã tối. Anh vừa ngồi lên xe đã gọi điện cho Tân Hành. Hai ngày nay anh ra ngoài, tối hôm qua một nửa bên giường kia không có cô đã khiến anh bắt đầu nhớ nhung rồi.
Đầu bên kia không có ai nhận máy.
Dịch Tân thoáng nheo đôi mắt lại đầy vẻ nguy hiểm.
Nâng đồng hồ lên nhìn, giờ là chín giờ, lúc này còn bận rộn cái gì? Nhất định là hai đứa nhỏ hư hỏng kia lại đang làm chuyện xấu.
Ôi chao ôi, không sai, bây giờ Tân Hành đã sinh em bé rồi. Hơn nữa bé con cũng đã hơn bốn tuổi.
Cả ngày phải vây quanh hai đứa con nhỏ hư hỏng này… Hai đứa nhỏ hư hỏng này đúng là… Di truyền tất cả các khuyết điểm của anh và cô!
Đúng thế, tất cả khuyết điểm!
Vừa khó tính lại còn khó chơi, lần nào cũng cực kỳ gian giảo! Đủ mọi chiêu trò, mới hơn bốn tuổi đã ăn đứt mẹ chúng!
Nếu cái nhà này không phải còn có anh trấn giữ thì có lẽ đã sớm bị bọn chúng lật tung lên rồi.
Dịch Tân càng nghĩ càng thấy ghét hai đứa quỷ con này, nắm chặt điện thoại trong tay và bảo Nguyên Thâm lái xe nhanh lên một chút.
Nguyên Thâm chảy mồ hôi ròng ròng, cậu chủ à, ngày nào ra ngoài anh cũng ở đấy nói lái nhanh lên, lái nhanh lên. Nhưng mà muốn nhanh thì cũng cần mạng chứ, có được không hả? Ngài không sợ chết nhưng mà tôi sợ đó!
Sắc trời đã tối, khắp thành phố đã lên đèn. Dịch Tân liếc ra ngoài cửa sổ, ánh mặt đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1749204/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.