“Sao bà ấy lại biết?” Tân Hành bất giác hỏi ngược lại, rồi lại dồn tiếp: “Thế mà anh tin à?”
Dịch Tân cười với cô: “Bà ấy nói thấy bụng em giống y như đúc bụng của bà ngoại em năm đó, hơn nữa chuyện mang long phượng thai là có di truyền, nhất là di truyền cách thế hệ. Anh thấy bà ấy nói còn chắc chắn hơn cả anh, cho nên đến đây xác định lại.”
“... Di truyền.” Tân Hành giật giật khóe môi, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện mà nhìn anh: “Anh sẽ vì bà ấy lập công mà không đuổi bà ấy đi à?”
Mắt Dịch Tân cong cong, cười đến là yêu nghiệt: “Em đúng là hiểu anh.”
Tân Hành: “...”
Cô đẩy anh, chui ra khỏi ngực anh rồi lặng lẽ ôm bụng quay sang chỗ khác.
Anh cười khẽ, không nhanh không chạm đuổi theo.
“Giận à?” Anh đi đến bên cô và hỏi.
Cô không thèm để ý anh.
Anh kéo tay cô để cô đi cùng nhịp bước với anh. Cô liếc anh: “Anh nói mà không giữ lời.”
Anh cười rất không biết xấu hổ: “Đây cũng là chuyện không có cách nào mà. Anh đã đánh cược với thím Nguyệt, nếu em thật sự mang thai hai bé con thì anh sẽ giữ bà ấy lại. Giờ thua phải chấp nhận.”
“... Bà ấy đúng là biết bảo vệ mình, đánh cược thế mà cũng nghĩ ra được.” Tân Hành hừ lạnh, lại nhìn Dịch Tân: “Cho nên càng không thể giữ lại!”
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Tân Hành tức giận: “Bởi vì bây giờ hai đứa bé đều ở trong bụng em, đâu phải trong bụng bà ấy, dĩ nhiên là phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1749198/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.