“Sao con gái tôi lại gặp phải cô chứ? Hả? Cô, cô là một cơn ác mộng, một người phụ nữ mà sao lại dám… lại dám đối xử với con bé như vậy?”
“Còn có cậu!” Đang nói thì ánh mắt Cố Viễn Chi trở nên ác độc, chỉ tay về phía Tân Hạo: “Cậu bị mù hay trái tim đã bị chó ăn mất rồi? Cậu lại thông đồng với loại đàn bà hèn hạ như vậy để phụ bạc mẹ con bọn họ! Được, tạm thời bỏ chuyện Tiểu Nghi đã từng làm chuyện sai lầm sang một bên, còn Tân Hành thì sao? Tân Hành là con gái cậu, cậu cũng có thể dễ dàng dung túng cho loại tiện nhân này đối xử với con bé như vậy! Ức hiếp con bé, ngược đãi con bé, cậu lại vẫn có thể nhân tâm để cho người khác làm nhục con bé! Tiểu Nghi bị các người bức chết, Thận Khanh thì bị con tiện nhân này hại chết!”
“Tân Hạo, cậu nói xem cậu đã nợ tôi bao nhiêu rồi?”
Ánh mắt mới giây trước còn đùng đùng tức giận của Tân Hạo đột nhiên trở nên buồn bã.
Cố Viễn Chi bình thản nhìn Tân Hạo, rồi lại đột nhiên cười mờ ám: “Trước đây khi tôi nhìn thấy Tân Hành, khi nhìn thấy con bé, tôi đã nghĩ, một cô gái tốt như vậy, nếu như từ nhỏ đã đi theo tôi thì tôi nhất định sẽ dành cho con bé những thứ tốt đẹp nhất trên đời này. Nhưng còn cậu thì sao? Lòng dạ cậu phải độc ác đến mức độ nào mới có thể ép con bé vào chỗ chết như thế? Tôi nghĩ mãi vẫn không ra, nghĩ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1749175/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.