Âm thanh bên tai cô trở nên trầm thấp, nghèn nghẹn: “Ngốc nghếch! Em bị thương vì anh, sao anh có thể thấy nó xấu xí được chứ? Anh còn tưởng em không nhìn thấy thì sẽ không để tâm. Không ngờ em lại suy nghĩ như vậy. Em không biết ư? Chỉ cần em nói với anh một câu rằng em không thích thì chờ vết thương của em lành lại, anh sẽ giúp em làm nó biến mất. Cần gì phải kéo dài thời gian làm hại mình chứ?”
Lòng Tân Hành như mềm nhũn ra, vội vàng cười xòa: “Bây giờ biết rồi cho nên mới muốn khỏi nhanh hơn.”
Cô lại đẩy anh ra, thúc giục: “Nhanh lên đi, cởi quần áo!”
Nghe thấy lời này của cô, Dịch Tân hít sâu một hơi, lại không nhịn được mà khẽ cười, sau đó mới bắt đầu giúp cô thay thuốc. Trong sự chăm sóc tỉ mỉ của Dịch Tân, nửa tháng sau anh đưa Tân Hành đến bệnh viện kiểm tra lại, Phong Dương cho biết đã gần như lành hẳn rồi.
Giây phút ấy, may là Dịch Tân là một người đàn ông thâm trầm khó đoán, anh chỉ nở một nụ cười bình thường, ánh mắt cũng sáng ngời lên, mặc dù chỉ thoáng qua một chốc rồi biến mất. Nhưng chỉ vậy thôi lại khiến Tân Hành ngẩn ngơ, cô như bị ma xui quỷ khiến mà quay sang hỏi: “Gần như lành hẳn rồi, vậy là có thể đi tuần trăng mật được rồi à?”
Dịch Tân nghe thế thì ánh sáng trong mắt rực rỡ một cách chói mắt, nhìn cô rồi mỉm cười gật đầu. Phong Dương thấy hai người liếc mắt đưa tình lộ liễu như thế thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1749171/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.