“Yêu một người không có nghĩa là thiếu nợ người ta cái gì. Nhưng Dịch Tân vẫn luôn cho là như vậy, anh ấy luôn cho rằng anh ấy mắc nợ cháu, cho nên cháu biết anh ấy đã trả giá rất nhiều vì cháu. Nhưng cháu cũng biết yêu thật ra là một sự bình đẳng.”
“Bởi vì tất cả những mối quan hệ bất bình đẳng thì không gọi là yêu. Giống như Thẩm Ngôn đối xử với cháu, đúng là cháu mắc nợ anh ta rất nhiều, nhưng cháu cũng không thể làm được gì, bởi vì bây giờ cháu đã không còn yêu anh ta nữa rồi.”
Tân Hoành chậm rãi nói, lúc cô nói chuyện, thậm chí còn nhíu nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó, cho đến khi nói xong cô mới như thể bừng tỉnh mà cười nói với Cố Viễn Chi: “Ông xem, đạo lý này cũng là cháu vừa mới nghĩ ra thôi.”
“Dịch Tân yêu cháu mà cháu cũng có thể đáp lại anh ấy, cho nên giữa chúng cháu mới thực sự là không ai nợ ai.”
Cố Viễn Chi lẳng lặng lắng nghe lời Tân Hoành nói, trong trái tim như thể có cái gì đó đã lặng im suốt bao nhiêu năm giờ lại dao động, ông nhìn Tân Hoành với ánh mắt sâu thẳm tựa như không hề tập trung trên người cô. Đến khi Tân Hoành nói xong, Cố Viễn Chi lại có vẻ không tin tưởng lắm nhìn cô hỏi: “Cháu… thật sự yêu Dịch Tân à?”
Tân Hoành nghe thế thì hơi bất ngờ, cuối cùng lại bật cười: “Khó tin đến thế sao ạ?”
Cố Viễn Chi nhìn Tân Hoành lắc đầu: “Cháu có tin không, chỉ cần là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1749149/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.