Tân Hoành rất thất vọng, sau đó cuối cùng lại phải thuyết phục chính mình rằng cô là tù binh thì vẫn phải lùi một bước. Nếu không phải thế thì chẳng lẽ lại là cô đã quên mất thân phận của mình mà coi mình thật sự là bà chủ ở đây à?
Cô nhớ chỉ có lúc làm thiếu phu nhân ở nhà họ Dịch là khi cô có thể tùy ý thể hiện cảm xúc. Bây giờ vừa là tù binh vừa phải thuyết phục chính mình rằng bọn họ thích gọi tù binh là bà chủ nữa.
Tự nhủ trong lòng như vậy mới có thể khiến Tân Hoành có thể bình tĩnh lại. Mà Thẩm Ngôn lại không biết được uẩn khúc này nên chỉ coi như Tân Hoành đã nghĩ thông, vì thế trong lòng anh ta còn vui vẻ không ngừng. Tân Hoành xuống lầu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi kinh hãi.
Hôm nay, không khí trong nhà rõ ràng rất trang trọng, đồ trang trí trong nhà không hề khoa trương nhưng vẫn khiến người ta dễ dàng cảm thấy sự long trọng. Nhưng lại không thấy người làm đâu. Chỉ có Thẩm ngôn mỉm cười bước tới dắt tay cô.
Tân Hoành cảm thấy kỷ quái, khẽ cau mày nhưng cũng chỉ có thể đi theo anh ta vào phòng ăn. Đến khi nhìn thấy bánh ngọt trên bàn ăn thì cả người cô cứng đờ người. Thẩm Ngôn nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu Nhị, sinh nhật vui vẻ.”
Nói rồi anh ta còn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô. Tân Hoành hoàn toàn cứng ngắc, cô quên mất phải né tránh mà chỉ đứng bất động tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1749139/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.