Anh cứ dỗ dành cô từng chút, từng chút một như thế, nhưng cô không nghe, từ đầu tới cuối chỉ ôm ghì lấy anh, không có bất cứ phản ứng gì khác, như thể cô đã chìm sâu trong dòng suy nghĩ của mình, khiến cho người khác hoài nghi không biết cô có nghe thấy lời anh nói không. Nhưng anh thì không chút nghi ngờ, vẫn kiên trì dỗ dành cô. Cô trầm mặc rất lâu, rồi đột nhiên gọi tên anh: “Dịch Tân.”
“Ơi?” Anh âu yếm vuốt tóc cô.
“Em không quyết định được.”
Anh khẽ cười hỏi cô: “Không quyết định được cái gì?” Lúc này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tiếng nói cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều: “Quyết định xem em có nên tin anh hay không.” Bàn tay anh đang vuốt tóc cô thoáng cứng đờ: “Anh không đáng để em tin thế à?” Anh hỏi với giọng điệu cực kỳ tủi thân. Cô lại rất thật thà suy nghĩ một lát rồi dụi đầu vào vai anh gật gật. Dịch Tân căng thẳng mấp máy môi.
“Nhưng mà cái này không quan trọng.” Có vẻ như cô hoàn toàn không phát hiện ra lời nói của mình có gì không đúng, cho nên cũng không chú ý tới phản ứng của anh, trái lại còn tự lẩm bẩm phân tích tiếp: “Điều khiến em thực sự khó nghĩ là, rốt cuộc thì em nên hi vọng anh vẫn là người không tin được như trước giờ, hay là tự dưng lại trở nên đáng tin cậy được một lần?”
“Người không tin được như trước giờ…” Huyệt thái dương của Dịch Tân bắt đầu giật giật. Cô vẫn không biết sống chết mà gật đầu: “Đúng rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1749088/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.