Điện thoại di động kêu lên, lướt mắt nhàn nhạt liếc qua rồi cầm lên. Nhưng cũng không nói chuyện.
Đầu kia lập tức cung kính nói, “Tân thiếu, không ngoài dự đoán của ngài, người Cố gia quả thật đang ở thành phố H.”
Nhẹ nhàng khép mắt lại, khi lần nữa mở ra bên trong vẫn như cũ thâm trầm như đầm nước, “Giúp tôi đặt vé máy bay trở về, vào ngày hôm sau.”
Mệt mỏi.
“Chuyện này…” Đầu kia có chút do dự, “Có gấp quá không? Ông cụ bên kia…”
Cười lạnh, “Cứ làm theo lời tôi.”
Quá nhanh? Nguyên Thâm thật sự không biết cái gì gọi là gấp!
Nếu gấp thật thì hiện tại anh đã mang theo người phụ nữ kia trở về thành phố B từ lâu rồi.
“Vâng” Đầu kia hơi ngừng lại rồi nói, “Tân thiếu, hôm nay Phong thiếu gia đi bệnh viện.”
“Hả?” Con mắt híp lại, bên môi gợn lên nụ cười hứng thú, “Phong Dương muốn gặp Phương Vũ hay Mạc Tương Đằng?”
“Phương Vũ. Mạc Tương Đằng được Mạc Thích Thanh bảo vệ rất nghiêm mật, tạm thời Phong thiếu gia còn không đến gần được.”
Trầm ngâm một hồi lâu, nụ cười lạnh lùng bên môi lại nhếch lên xinh đẹp, “Để cậu ta đi, đừng cản. Mạng của Phương Vũ, vốn chính là nhặt được. Phong Dương đã không muốn nhìn mặt hắn, vậy chỉ có thể nói mạng hắn đã hết.”
“Vâng”
Khi cúp điện thoại trong mắt lại không thấy mệt mỏi, thay vào đó là sự quả quyết tranh đấu vốn có xưa nay. Đó là trạng thái bình thường nhất của người có thân phận như anh.
Một ngày kia, cuối cùng anh đã bỏ qua cho Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1748911/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.