Dịch Tân nghe xong, khóe môi hơi cong, anh nhìn vốn là tao nhã, giờ phút này nhìn qua đã có loại yêu mị không hiểu được. "Tân tiên sinh quả nhiên là người hiểu biết, tôi đây cũng không cần tốn nhiều lời lẽ rồi. Tôi hi vọng, về sau, nhà các người, cả Trầm tiên sinh không được xuất hiện trước mặt vợ tôi. Chuyện đêm qua, tôi không hy vọng lại có lặp lại. Nếu không lặp lại, tôi bảo đảm những tài liệu chứng cứ này sẽ không ai biết... Nếu không, những tài liệu này sẽ xuất hiện ở hội tư pháp." Tân Hạo toàn thân chấn động, nhưng trong nháy mắt lại tràn đầy tàn nhẫn. Ở chỗ ông cũng không thiếu nhân tài mới không cần sợ anh. "Cậu dám uy hiếp tôi?" Giọng nói của Tân Hạo, âm ngoan làm người khác khiếp sợ, dù là Hạ Noãn Tâm ở bên cạnh ông, cũng nhịn không được toàn thân phát lạnh. Dịch Tân cũng không hành động gì, nhàn nhạt ra lệnh, "Nguyên Thâm." Nguyên Thâm vuốt cằm, lại bày ra một văn kiện đưa cho Tân Hạo và Hạ Noãn Tâm. Thoả mãn nhìn hai người kia trong mắt tràn ngập bối rối, thậm chí hoảng sợ. Dịch Tân cười đến vân đạm phong khinh, "Cái này nên nói như thế nào? Che giấu? Dùng để hình dung người tân gia, thích hợp quá rồi. Tân tiên sinh, tôi chỉ có thể nói, thủ đoạn của ngươi không đủ ác, chỗ nào cũng đều là cán chuôi; Hạ phu nhân, tôi cũng khuyên bà cẩn thận một chút, hiện tại trên tay bà là một phần... Danh sách này, Tân tiên sinh một chút cũng không biết, bà cẩn thận, đừng để cho ông ấy thấy được." Hạ Noãn Tâm chấn kinh nhìn tư liệu trên tay, giờ phút này nghe thấy Dịch Tân kêu bà, toàn thân run lên, ánh mắt hoảng sợ. Lúc trước ánh mắt sắc bén, mạnh mẽ, bộ dáng của người gây sự đến đây, bây giờ một chút cũng không thấy. Tân Hạo lạnh lùng nhìn qua bà. Hạ Noãn Tâm quả thật chân tay cuống quít đem tư liệu khép lại, phát ra âm thanh thanh thúy lại như dọa đến bà, vội vàng lại lúng ta lúng túng cúi đầu, tránh đi ánh mắt Tân Hạo. Tân hạo ánh mắt chuyển qua Dịch Tân, gắt gao theo dõi anh, "Dịch tiên sinh, cậu cho rằng, cậu giết Hạ Tiểu Đông, thật sự có thể toàn thân mà lui hả? Cậu có nghĩ tới hay không là tôi sẽ cáo cậu!" Dịch Tân cười nhẹ, tao nhã địa lắc đầu, "Không có." Tân hạo gần như muốn đập bàn mà đứng lên lên. Dịch Tân đột nhiên lại cười, nhàn nhạt nhìn Tân Hạo, "Tân tiên sinh, thật sự muốn tiếp tục vướng mắc trên người Hạ Tiểu Đông sao? Ông không đem Tân Hoành con gái ông để vào mắt sao, ông làm như vậy, không cảm thấy thẹn với Du Tiểu Nghi và Du Thận Khanh sao?" Giống như bị chọc đúng điểm yếu, Tân Hạo nháy mắt suy sụp. Dịch Tân cười lạnh, "Chuyện của Hạ Tiểu Đông, tôi không hy vọng lại nghe thấy nữa!" Nói xong, liếc qua Hạ Noãn Tâm, mới tiếp tục nhìn Tân Hạo, "Tối hôm qua, tôi cũng đã nói rất rõ ràng, Hạ Tiểu Đông chết là do số mệnh, có cần hay không bồi thường, là bồi thường cho ai, Tân tiên sinh, ông là người rõ ràng nhất! Trước mặt vợ tôi, tôi tránh việc này đi, mà không vạch trần sự thật, chỉ là muốn bảo vệ vợ của tôi, chứ không phải tôi không biết." Dịch Tân nói xong, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, lành lạnh nói, "Đêm đó, Du Thận Khanh chết, Hạ Tiểu Đông đã hạ thuốc an thần Riga(ta cũng không biết là gì nữa) cho Tân Hoành, định khinh bạc cô ấy. Bị Du Thận Khanh ngăn cản, Hạ Tiểu Đông liền đẩy Du Thận Khanh ngã lên trên tủ. đầu Du Thận Khanh bị va vào tủ mà chết, chứ không phải do chảy máu não!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]